- Khụ khụ, cái nha đầu chết tiệt kia, muốn ghìm chết ông à! - Ông cụ Thượng Quan lớn tiếng nói, nhưng trong lời nói lại chẳng có một tia trách cứ nào, giữa những câu nói còn lộ ra sự kiêu ngạo. Vẫn là con gái tốt hơn nhiều, trong buổi họp cũng ôm lấy ông, không như mấy thằng nhóc quậy bên kia, kể cả làm nũng cũng không chịu.
- Này, nha đầu, đừng nói chỉ thấy ông già kia mà không thấy chúng ta đấy chứ? Dù thế nào thì bọn an cũng trẻ đẹp hơn so với ông ta nhiều? - Một người khác vẫn đứng bên cạnh đám đàn ông, trên gương mặt hiện lên vẻ không cam lòng và giọng nói có chút ghen tuông. Nhưng trong mắt lại hiện ra một nụ cười thoải mái.
- Ha ha, con đâu có quên mọi người đâu chứ - Duy Nhất ngẩng đầu lên nhìn mọi người cười một cái, nhìn mấy người con trai bên cạnh mang rất nhiều vẻ mặt khác nhau, người lạnh lùng kẻ nở nụ cười tươi, lập tức buông hai vị trưởng bối ra đi ôm mỗi người một cái, chỉ sợ bọn họ lại có cảm giác không công bằng thôi. Cho đến phiên người cuối cùng, thì anh mới giãn lông mày ra.
- Này, tại sao anh lại là người cuối cùng hả, đây là không công bằng rồi. - Nhìn từ người mình nhớ mong bảy năm trời, từng cái ôm ấm áp họ trao mà trong lòng không biết dâng lên cảm xúc gì, giọng nói cũng trở nên ê ẩm.
- Dĩ nhiên, tại sao em có thể quên anh được chứ? - Nhìn dáng vẻ của anh, Duy Nhất mỉm cười, bước lên, dang tay ôm ấy anh.
Trước kia anh đã để lại cho cô rất nhiều thói quen, nhưng khi kết tất cả lại nó lại tạo thành thứ làm cô đau đớn, những lúc cô ngủ say, mặc kệ là ai gọi cô, hoặc là đẩy người cô, cô sẽ thét lớn và rồi tiếp tục ngủ. Cũng may cô dần dần sửa được nó, thật không biết nên cảm tạ anh hay nên mắng anh đây.
- Đi… đi… đi, lát nữa rồi nói sau, ta vẫn còn chuyện muốn hỏi con bé. - Không đợi Duy Nhất chạm đầu vào ngực anh ta, ông Thượng Quan nghe thấy lời Duy Nhất thì nở nụ cười rồi đẩy cô ra, để cho cô chẳng kịp ôm Trang Nghiêm, nghiêng mình đứng bên cạnh Trang Nghiêm, đối mặt với Duy Nhất.
- Nha đầu, hôm qua nghe đại ca con nói. . . . . Con đã kết hôn?. – Một giọng nói mang theo vẻ chần chờ, có chút không tin.
- Dạ. . . . . . - Duy Nhất ngẩng đầu nhìn người đang đặt câu hỏi. Vì câu mà ông Thượng Quan cũng chỉ đứng lặng, cắn răng gật đầu một cái.
Không biết bọn họ bọn nghe tin cô kết hôn rồi, còn sẽ nghe luôn tin cô ly hôn thì như thế nào nhỉ? Hay giống như trước đây, càu nhau bên tai cô nửa năm hay một năm đây? Hay đi theo phía sau lưng cô, nhìn chòng chọc cô cả ngày?
- Cái gì?
- Mẹ kiếp. . . . . .
- Nha đầu thối. . . . . . - Vừa thấy cô gật đầu, mấy người bọn họ rống cực to giống như đập nồi, hiện trường nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Còn một người nghe được lời của cô..., nhưng thủy chung không lên tiếng, sau khi thấy cô gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm biến mất, hai cánh tay run rẩy tạo thành quả đấm.
Cô kết hôn? Đợi cô nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ mình anh đơn phương hay sao?
- Được, được, nếu như con kết hôn thì ta cũng không nhiều lời làm chi. Chỉ là, nhiều năm như vậy tại sao con lại không trở lại đây? Tại sao không cho anh trai con điều tra bất cứ tin tức gì về con? Còn nữa, con đã kết hôn, bọn ta cũng không ý kiến gì, nhưng tối thiểu cũng phải mang chồng con đến đây để bọn ta xem mặt anh ta như thế nào chứ? Là anh ta không phải người? Hay bọn ta không xứng đáng để gặp? Làm gì con phải che giấu kỹ thế? Con cứ một mình trở lại như vậy, bọn ta sẽ cho rằng con đã bị người ta đuổi ra ngoài đấy nhé. - Ông Thương Quan càng nói càng lớn tiếng, càng nói trong lòng càng tức giận nhiều hơn. Ông cưng chiều cô mười năm, cô lại đột nhiên mất tích, thật sự khiến tim ông rất đau.
- Dạ. . . . . . , sư phụ, con. . . . . . - Duy Nhất nhìn gương mặt căm tức của ông cụ, biết lần này ông nổi giận thật sự, lấy tính tình của ông ấy mà nói, nếu cô nói ra sự thật với ông, ông sẽ không ngừng hỏi, cái cảm giác đó, từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua rất nhiều lần, tuyệt đối không dễ chịu gì. Nhưng nếu như không nói, ông ấy lại như cái đuôi, cô đến nơi nào thì ông lại đến nơi đó, mùi vị đó cô không chỉ ném qua một lần, cô sẽ nổi điên .
- Nói. . . . . . - Duy Nhất ấp a ấp úng, làm vẻ mặt ông Thượng Quan dần dần trầm xuống, cùng lúc đó, mấy người đàn ông đứng sau lưng cũng lần lượt lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện có thể khiến Dụy Nhất ấp a ấp úng chỉ có hai chuyện, một cái là cô bị người khác ức hiếp, không muốn nói cho bọn họ biết; còn hai là cô tự làm chuyện gì đó cho mình tổn thương, nên không dám nói cho bọn họ biết vì sợ bị mắng.
- Con. . . . . .
- Nói.
Duy Nhất vừa mới mở miệng, mấy người đàn ông ấylại hét lên thêm một tiếng, âm thanh cực lớn khiến tai cô nhức ói, Duy Nhất không khỏi lùi về sau một bước.
- Dạ. . . . . . , con đã ly hôn rồi, cho nên không thể đưa anh ấy tới gặp mọi người được - Duy Nhất nhỏ giọng nói, nhìn họ đột nhiên trợn to mắt, như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, không khỏi lui về sau một bước nữa.
Chẳng lẽ bọn họ định cùng nhau tiến lên đánh cô à? Mặc dù, theo sự hiểu biết của cô về bọn họ thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ không làm thế, chưa bao giờ bọn họ đánh cô cả, nhưng trường hợp hôm nay thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện đó.
- Cái gì? Ly hôn? - Cả đội hình như chấn động, khiến cả người Duy Nhất rung lên, nó kinh động đến Nhu Nhi đang đứng ở cửa.
Duy Nhất lặng lẽ cúi đầu, trong lòng thở dài một tiếng. Cô cũng biết kết quả sẽ như vậy mà, những người đàn ông này vĩnh viễn cũng không thể nào hạ thấp giọng cả. Tim cô nhảy lên thình thịch, mắt không dám nhìn đến bọn họ, cô biết rằng nếu như mình thể hiện thái độ yếu đuối, mới có thể khiến bọn họ không truy cứu cô nữa và cũng sẽ bỏ qua cho cô.
Nhu Nhi nhìn dáng vẻ cúi đầu của mẹ, bàn tay nhỏ nắm chặt thành đấm, hàm răng cắn chặt lấy môi, trong mắt toát ra tia lửa. Những người kia là người xấu, bọn họ giống y như ba của bé, luôn muốn ức hiếp mẹ của bé.
- Không được ức hiếp mẹ của tôi, không được. - Nhu Nhi tức giận như một làn khói chạy đến bên cạnh Duy Nhất, lập tức đứng trước người mẹ, lớn tiếng nói. Căm tức nhìn mấy người cao to hơn bé rất nhiều lần.
Bé đã từng nói sẽ bảo vệ mẹ, thì nhất định sẽ bảo vệ mẹ. Những người này giống như người cha khốn nạn của bé, cứ ức hiệp mẹ bé, bọn họ không phải là người tốt.
- Gì. . . . . . , mẹ? - Nghe được lời nói của Nhu Nhi, mấy người đó không khỏi dừng bước chân, giật mình nhìn cô nhóc đang đứng trước mặt Duy Nhất, miệng của mọi người lập tức há to.
Trời ạ, còn có chuyện gì mà bọn họ chưa biết nữa không?
- Lam Duy Nhất, con nói đi, chuyện gì đã xảy ra? - Thượng Quan lão gia nhìn Nhu Nhi sững sờ đứng trước người Duy Nhất, chợt đi tới trước mặt cô hét lớn một tiếng.
Ngày hôm qua Thượng Quan Hạo chỉ nói cô trở lại, cũng không có nói, cô còn dẫn theo một đứa con.
Làm thế nào mà cái nha đầu này tiến bộ như vậy chứ, một mình chạy đi kết hôn thì thôi đi, chỉ cần cô hạnh phúc, ông cũng không cần tính toán. Nhưng côlại ly hôn, ly hôn còn chưa tính, cái tên khốn kia không biết qúy trọng cô thì cũng chẳng là loại đàn ông tốt gì cho lắm, đạp đỗ rồi thì vẫn tin cô lại có cuộc sống tốt hơn. Nhưng bây giờ, cô lại mang theo một đưa con, cô cho rằng ông sống lâu nữa chật đất sao? Mới cố tình làm ra những chuyện khích thích như vậy?
- Khốn khiếp, không được ức hiếp mẹ tôi, bằng không tôi sẽ đánh người đấy. - Nhu Nhi đứng trước mặt Duy Nhất, đưa tay dùng sức đẩy Thương Quan lão tử ra, lời nói rất có lực, không mang vẻ hèn nhát.
- Không tệ, coi như cũng có chút can đảm. - Nghe được lời nói của bé, ông lại không tức giận, ngược lại khẽ gật đầu với Nhu Nhi, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi một chút. Ông khen ngợi khí thế của bé, rất giống với tính cách của Duy Nhất.
Mấy người kia, cũng nhìn bé, trong mắt nhiều hơn một tia cười, không hổ là con của Lam Duy Nhất, rất có can đảm.
Nhưng ngoại trừ một người, anh vẫn không nói chuyện, trước kia nụ cười luôn tràn ngập trên khuôn mặt nhưng giờ thì biến mất tăm.
- Nhu Nhi, không được như vậy. - Duy Nhất buồn cười kéo tay con gái mình, nhất định bé cho rằng bọn họ đối xử không tốt với cô? Thật ra thì, đây chỉ là cách thức sống của bọn họ mà thôi, trước giờ mấy người kia đều nói chuyện như thế, đặc biệt là khi họ nói chuyện cô. Nhưng lời nói của Nhu Nhi lại khiến cô rất cảm động, cô không lên tiếng thì chắc rằng con gái sẽ đứng đó, ra sức bảo vệ cho cô.
- Tại sao lại không được như vậy? Bọn họ là người xấu mà mẹ. - Nhu Nhi không quay đầu lại, nhìn chằm chằm những người đó, gương mặt tỏ vẻ phòng bị. Mới vừa rồi bọn họ ức hiếp mẹ như vậy, chẳng lẽ mẹ muốn bảo vệ bọn họ vậy ư?
- Nhu Nhi, bọn họ là. . . . . .
- Tiểu nha đầu, cháu rất can đảm đấy. Có dám đánh với ông một trận hay không? Chỉ cần đánh thắng ông... ông sẽ không ăn hiếp mẹ cháu nữa, thấy thế nào? - Không đợi Duy Nhất nói xong, Thượng Quan lão gia liền cắt đứt lời nói của Duy Nhất, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi thì gợi lên chút hứng thú.
- Có cái gì mà không dám? Nhưng mà ông nói là phải giữ lời đó nha. Còn nữa, khi nào thì bắt đầu đánh, con quyết định, được chứ? - Nhu Nhi nhìn mẹ, suy nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu nói. Vì ông ta nói như thế tức là, cô không đánh với ông ta, ông ta sẽ xem thường mẹ.
- Được, một lời đã định. Bắt đầu đi! - Thượng Quan lão gia đứng tại chỗ, tay khoanh trước ngực, không nhúc nhích, mỉm cười chờ Nhu Nhi tiến lên công kích, nhưng ngay khi ông tràn đầy tự tin tiếp nhận thách đấu của Nhu Nhi thì Nhu nhi lại tặc lưỡi cười một tiếng, dắt tay Duy Nhất nói: - Mẹ, chúng ta đi thôi, không phải hôm nay mẹ nói dẫn con đi mua quần áo à?
- À? - Duy Nhất có chút sững sờ, không biết tại sao Nhu Nhi lại nói với cô như vậy.
- Wey wey Wey, nha đầu, không phải chúng ta mới thảo luận chuyện cháu đến đánh ông sao… ông mới có thể bỏ qua cho mẹ cháu? Thế nào? Mới có như vậy mà muốn chạy rồi sao? - Thượng Quan lão gia vừa nhìn thấy động tác của bé, vội vàng nói.
- Ông chỉ nói chỉ cần cháu đánh ông… ông sẽ thả mẹ của cháu, nhưng ông cũng hứa thời gian do cháu quyết định mà, hôm nay cháu không muốn đánh. Ngày mai có muốn hay không thi chưa biết, chờ lúc nào cháu vui thì sẽ nói đến chuyện này - Nhu Nhi nhẹ nhàng cười, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
- Hả. . . . . . - Lần này không chỉ có Duy Nhất ngẩn ra, mấy người đàn ông đang đứng cách cô không xa và Thượng Quan phụ nhân cũng đột nhiên há to miệng cười, thiếu chút nữa cằm đã rơi xuống đất.
Chuyện này. . . . . .Chuyện gì đang diễn ra ở đây?
Thượng Quan lão gia, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi, không biết nên phản ứng gì, ông. . . . . .Lại bị một đứa bé đùa bỡn ư?
- Ha ha, không tệ, không tệ. - Qua hồi lâu, Thượng Quan lão gia lại đột nhiên bật cười, nhìn Nhu Nhi một lượt từ trên xuống dưới.
Không tệ, đủ cơ trí, đủ thông minh, bây giờ ông phát hiện ra ông cũng không ghét con bé.
- Ông làm sao vậy? Ngã bệnh sao? - Nhu Nhi quay đầu lại hỏi, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịt. .
Cái người này thật kỳ lạ, một bên thì rống giận với người khác, một bên lại cười ha hả. Chẳng lẽ, đây chính là người mà bị người khác gọi là kẻ ngốc sao?
- Này. . . . . . Nhu Nhi, con không được nói như vậy, đây là ông ngoại của con đó. - Duy Nhất lôi kéo cánh tay con gái, cười khẽ.
- Ông ngoại? - Nhu Nhi giật mình, sửng sốt nhìn ông lão đang cười không ngừng đằng trước. Tại sao bé lại không biết mình còn ông ngoại vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...