Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

- Cậu cả sao vậy? - Đi Trương nhìn một màn cuống quít và lo lắng đó, người kia cũng không hề nghe được câu hỏi của bà.

- Dì Trương, nhanh đi tìm chú Trương đến đây. Nhanh lên một chút. - Minh Dạ Phạm một bên phân phó cho bà, sau đó cõng Minh Dạ Tuyệt lên lầu.

- Dạ được ạ. – Dì Trương nghe được lời giao phó của Minh Dạ Phạm lập tức xoay người chạy ra ngoài, nhưng mới vừa chạy không có mấy bước, chỉ thấy chú Trương xách theo cái gương dụng cụ y tế vội vã chạy tới.

- Ông đến rồi à, nhanh lên một chút đi, cậu cả bị thương nặng lắm. Chảy rất nhiều máu. - Dì Trương vội vàng nói.

- Người đâu? Đang ở đâu? – Chú Trương thở hổn hển.

- Ở trên lầu. - Dì Trương nói xong xoay người dẫn ông chạy vào căn nhà lớn.

- Làm sao lại biến thành như vậy? - Chú Trương vội vã chạy đến trên lầu nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, kinh hãi gầm lên.

Chỉ thấy mặt Minh Dạ Tuyệt đã sớm không còn tí máu nào cả, khóe môi cũng chảy rất nhiều máu tươi, gương mặt tái nhợt đến kinh người, biết gạc băng nơi ngực cũng sớm thấm máu tươi. Cả người không có tí sức sống nào cả, nằm trên giường cũng không nhúc nhích.

- Trước đừng hỏi gì cả, nên kiểm tra cho anh ấy đi! - Minh Dạ Phạm gấp gáp nhìn người trên giường, mày nhíu lại thành một tòa núi nhỏ.

- Dạ. – Chú Trương vội vàng mở gương dụng cụ ra, nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy bắt đầu kiểm tra vết thương của anh.

- Cậu hai, vì sao cậu cả lại thành ra như vậy? - dì Trương kinh ngạc nhìn người nằm trên giường, nhẹ nhàng hỏi.

- haizzz. . . . . . - Minh Dạ Phạm thở dài một cái, nhìn người trên giường nhẹ nhàng nói: - Tôi cũng không biết, có thể là bởi vì không tìm được Duy Nhất nên bị thế, sớm biết có hiện tại cần gì phải làm vậy với cô bé.

- Không tìm được cô chủ? Vậy cũng có sao đâu ạ? Cậu hai có thể đi tìm lại một lần nữa xem sao được không ạ? Chân của cô bé bị thương, tay cũng bị thương, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thấy nào ạ? Đều là do tôi sai lầm, đều là tôi hèn nhát ạ - Dì Trương tự trách, đôi mắt bất giác đỏ lên, nếu không phải cô đến trễ một bước làm cho cô bé bị thương, có lẽ cô bé có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa, hoặc cũng có thể đi tìm một chỗ an toàn để trốn. Nhưng bây giờ cô bị thương nặng như vậy, một đứa bé yếu đuối làm sao có thể chống đỡ qua đêm nay?

- Bị thương? Làm sao cô ấy lại bị thương? - Minh Dạ Phạm lấy làm hoảng sợ, không phải cô luôn luôn ở trong nhà hay sao? Tại sao lại bị thương?

- Ách. . . . . . , cái đó. . . . . . – Dì Trương ấp a ấp úng không biết nói như thế nào. Trong lòng có chút do dự, ngộ nhỡ bà nói rồi, chắc chắn cô Kiều Nhi sẽ không tha cho bà đâu.

- Nói, bây giờ là lúc nào rồi, bà lại còn ở chỗ này ấp a ấp úng. - Minh Dạ Phạm nóng nảy, nắm lấy vai bà thét lớn.

- Là cô Kiều Nhi ạ, hôm nay lúc tôi chạy đến liền nhìn thấy cô Kiều Nhi đánh cô Duy Nhất, khiến hai chân của cô Duy Nhất đều bị thương, tôi vất vả lắm mới có thể giúp cô ấy cầm máu ở vết thương, về phần vết thương mới trên chân cô ấy, có lẽ là tối nay, lúc vội vàng chạy đến bảo tôi đến cứu cậu cả, quên mang giày mà bị thương. – Dì Trương nhẹ nhàng nói, trong mắt và cả lòng tràn đầy đau lòng.

- Hiazzz. . . . . . . - Minh Dạ Phạm thở dài một cái, tâm từ từ trầm xuống, cô bé kia, thật là đần mà, đần đến chẳng biết dùng từ nào để diễn tả.

- Cậu hai, cậu đừng nói chuyện này là tôi cho cho cậu nghe được không ạ, bằng không cô Kiều Nhi sẽ không bỏ qua cho tôi đâu. - Dì Trương đột nhiên run sợ trước tánh tình độc ác của Nguyễn Kiều Nhi, nếu như cô ta biết bà mang chuyện này nói với người khác, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù bà.


- Được, tôi biết rồi, chỉ là chuyện này bà cũng xem như chưa từng kể cho tôi luôn, biết không? - Minh Dạ Phạm chậm rãi nói.

- Dạ, tôi hiểu rồi, chỉ là. . . . . . Thật không tìm được cô Duy Nhất sao ạ? Cậu hai có thể đi tìm lại một lần nữa được không ạ? - Dì Trương gật đầu một cái, nhẹ nhàng van xin Minh Dạ Phạm. Không thể tin được một con người nhỏ bé như thế sẽ đi đâu khi đang bị thương.

- Hiazzz. . . . . . , cũng không ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một vết máu và vết thắng xe gấp, những thứ khác căn bản cũng không có một chút dấu vết, không biết cô bé còn sống hay chết rồi, cũng không biết hiện tại cô nhóc đã đi đâu. Không có đầu mối, thì tìm như thế nào?. Dì Trương cũng yên tâm đi, những chuyện này khi Tuyệt tỉnh lại đừng nói gì hết nhé, chuyện Nguyễn Kiều Nhi không cần nói, cũng đừng nhắc đến hai chữ Duy Nhất trước mặt anh ấy, cô bé đã biến mất rồi, cứ coi như cô ấy chưa từng xuất hiện qua nơi này, có được không? - Minh Dạ Phạm nhìn dì Trương bình tĩnh nói, nếu như Tuyệt biết chuyện này sợ rằng sẽ có một vụ đỗ máu lớn

- Vâng ạ. Tôi. . . . . .

- Nguyễn Kiều Nhi.

Lúc dì Trương vừa nói lời đồng ý, phía sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói khàn khàn mang theo nhiều tức giận và hận thù, Bọn họ quay đầu lại phát hiện người đang nằm trên giường, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào rồi, còn ngồi dậy. Đầu của anh khẽ cúi xuống, ánh mắt mang theo sự chết chóc nhìn chằm chằm vào chăn bông. Chú Trương vẫn đang giúp anh băng bó vết thương, nhưng anh giống như chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cắn răng thật chặt, không nói tiếng nào.

- Cậu . . . . .

- Anh cả….

Dì Trương kinh ngạc nhìn người trên giường vừa định đi tới bên cạnh anh, sau lưng liền truyền đến một giọng nói mềm mại, tiếp theo là mùi nước hoa theo cánh gió bay vào, xoay người chạy thẳng đến giường bệnh. Đi theo phía sau chính là Minh Thiên và Lâm Lệ.

- Các người tránh ra. - Nguyễn Kiều Nhi xô cái người đang băng bó cho Minh Dạ Tuyệt ra, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh, chu miệng lên nói: - Anh cả, anh làm sao vậy? Tại sao có thể vì đám lính mà để bị thương thành thế này ạ? Khiến cho em rất đau lòng ạ. Cô ta dù sao cũng đã chạy mất, vì sao anh lại bảo mọi người phí sức đi tìm người vô dụng đó, nếu là em...em sẽ không bỏ mặc anh, không để cho anh phải lo lắng cho anh đâu. – Giọng nói õng ẹo làm cho người ta nghe phải nổi da gà.

- Thật sao? Cũng vậy thôi, tôi nên vì cô nhóc kia mà quan tâm hơn nhiều, dù cô nhóc bị thương cũng là đáng đời ư, đúng không? Chỉ là một cô bé không hiểu chuyện mà thôi, cô trừng phải cô bé đến thừa sống thiếu chết là đáng, đúng không? - Minh Dạ Tuyệt cúi đầu chậm rãi nói, âm thanh khàn khàn rất nhẹ nhàng.

- Ách. . . . . . , - Nguyễn Kiều Nhi sững sờ, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn dì Trương một cái, sau đó kinh hồn bạt vía từ từ quay đầu lại, cẩn thận nhìn Minh Dạ Tuyệt đang cúi đầu. Một lát sau cũng không có thấy anh lên tiếng, giống như cũng không có dấu hiệu tức giận, Nguyễn Kiều Nhi từ từ yên tâm, xem ra cái con nhóc kia cũng chả qua trọng gì cho lắm. Nghĩ tới đây cô từ từ lộ ra vẻ hả hê mà cười.

- Đúng vậy ạ, là do nó nói năng lỗ mãng a, bằng không em sẽ không dạy dỗ nó. Nó cùng lắm chỉ là một con nhỏ không rõ lai lịch, thật chẳng cần để tâm làm gì -. Nguyễn Kiều Nhi bĩu môi uất ức nói.

- Thật sao? – Giọng nói Minh Dạ Tuyệt còn nhẹ hơn, nhẹ như lông vũ bình thường hờ hững đến vô tâm.

- Đúng vậy ạ, anh cả, anh không biết con nhỏ đó đáng ghét đến thế nào đâu, nó giống như một đứa ngốc vậy, nếu không phải bởi vì anh mua nó về, nó sẽ chẳng để ý tới anh đâu, hơn nữa nó còn dám cắn em, chân của em cũng bị cô ta cắn đến bị thương, cho đến bây giờ vẫn còn đau đây này. - Kiều Nhi nói xong cởi quần áo ra, lộ ra vết thương nhỏ như cố ý muốn tranh thủ sự đồng tình của anh.

- Dì Trương, thật như vậy sao? - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về dì Trương đang đứng bên cạnh.

- Không. . . . . .

- Đương nhiên là như vậy, con gái của tôi chưa từng nói dối - Lâm Lệ đi tới trước giường mỉm cười nói, cắt đứt lời định nói của dì Trương.


- Dì Trương, thật sao?- Minh Dạ Tuyệt không để ý tới lời nói của Lâm Lệ, mắt vẫn nhìn dì Trương không rời một giây.

- Khi tôi tới, chỉ nhìn thấy cô Duy Nhất nằm trên mặt đất, cô Kiều Nhi không ngừng đá vào người cô bé, cũng không nghe thấy cô Duy Nhất nói gì. - Dì Trương tức giận nói, cái người Nguyễn Kiều Nhi này vô cùng đáng ghét, lại còn đổ tội cho Duy Nhất nữa.

- Bà. . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi phẫn hận quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm dì Trương, nhưng lại nhớ đến đang đứng trước mặt Minh Dạ Tuyệt nên không tiện nổi điên. Không thể làm gì khác hơn là đè tất cả tức giận trong lòng xuống, cố gắng nở một nụ cười quyến rũ, quay đầu hướng Minh Dạ Tuyệt nói: - anh à, anh đừng tin một phía, bởi vì mấy ngày trước em đã dạy dỗ bà ta, bà ta có điều uất ức nên mới đặt điều nói bậy

- Thật sao? Vậy tại sao tôi phải tin tưởng lời của cô? Lời tôi nói cô quên rồi sao? Tôi chẳng phải cấm cô tới chỗ này sao? – Giọng nói của Minh Dạ Tuyệt đột nhiên lên cao, mắt sáng như đuốc nhìn chòng chọc vào Nguyễn Kiều Nhi.

- Ách. . . . . . , em. . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi bị anh đột nhiên trợn mắt dọa cho hoảng sợ, không ngờ mặt anh lại biến sắc nhanh như vậy.

- Lại còn dám động thủ với cô ấy? Lại còn đánh cô ấy đến bị thương? - thân thể Minh Dạ Tuyệt cố ý dựa sát gần cô, ngọn lửa tức giận từ từ thiêu đốt cơ thể cô.

- Em. . . . . . , ai bảo nó quấn lấy anh, Em không phục! Ai bảo luôn bắt em phải thấy sự tồn tại của nó. - Nguyễn Kiều Nhi càng nói giọng nói càng nhỏ xuống, tâm càng càng co rút lại, hốt hoảng không dám nhìn thẳng vào mắt ánh của anh, chỉ vì anh càng ngày càng đến gần mặt cô, đã sắp áp vào mặt cô luôn rồi.

- Không phục? Cô dám nói mình không phục ư? Nếu tôi nói mình không muốn nhìn thấy cô… tại sao cô không biến mất luôn đi cho rảnh hả? Hả? – Ánh mắt đỏ như lửa mang theo sự chết chốc của Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ cô, cả người tựa như một thằng điên, chợt ấn cô đến bên giường hung hăn mà đánh.

Kiều Nhi không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên làm như vậy, cô chưa kịp phản ứng, thân thể đã sớm nhận lấy vài chưởng của anh rồi

- Mẹ, cứu. . . . . . mạng - Nguyễn Kiều Nhi dùng sức giùng giằng, cũng không thể tránh khỏi bàn tay anh, chỉ có thể cố gắng dùng sức gọi hai người đứng bên cạnh cứu giúp.

- A. . . . . . , cậu buông con bé ra, cậu sẽ bóp chết con bé mất. - Lâm Lệ thét lên một tiếng, luống cuống tay chân chạy tới xé rách cánh tay Minh Dạ Tuyệt, điên cuồng vỗ thân thể anh, chỉ chốc lát sau, băng gạc mới thay của Minh Dạ Tuyệt rịn đầy máu.

Minh Dạ Tuyệt chỉ cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm cô gái đang sắp tắt thở kia, tựa như không nghe đến lời khuyên của bất kỳ ai, bởi vì cô mà đánh không ngừng, đôi tay càng lúc càng dùng sức, thậm chí nghe được tiếng xương kêu răng rắc của Nguyên Kiều Nhi.

- Cứu mạng. . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi càng kêu la thảm thiết, mặt càng ngày càng trở nên hồng thậm chí bắt đầu tím bầm.

Dì Trương nhìn một màn trước mắt vô cùng lo sợ, lòng kinh ngạc. Đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao cậu cả lại giống như người điên vậy. Mồm há to, tay chân bất động, từ từ quay đầu nhìn về Minh Dạ Phạm đang đứng bên cạnh, lại thấy anh chẳng có ý tứ gì là sắp can ngăn, thậm chí trên miệng còn vẽ ra một nụ cười. Mà Minh Thiên cũng chỉ đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn một màn này. Trong cả căn phòng trừ Lâm Lệ không ngừng kêu la và khóc lóc ra, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

Đây là thế nào? Tại sao cậu cả lại đột nhiên đánh Nguyễn Kiều Nhi? Tại sao hai cha con kia lại cùng đứng xem thôi? Người nơi này hình như bị điên hết rồi, người duy nhất còn bình thường là Lâm Lệ không dừng cào cấu Minh Dạ Tuyệt?

Đang muốn đi tới, bà lại thấy Lâm Lệ chợt dừng động tác tay lại, chợt xoay người lại đến bên cạnh Minh Thiên kéo tay ông.

- Ông xã, ông xã, anh mau cứu Kiều Nhi đi, nó sắp bị con trai anh đánh chết rồi, van anh, anh cứu con bé đi? - Lâm Lệ dùng sức lôi kéo Minh Thiên đi tới bên cạnh giường, không ngừng van xin ông, mặt dù ông không hề nhúc nhích.


- Kiều Nhi không nên dây vào nó. - Minh Thiên nhìn qua đôi mắt đẫm lệ của Lâm Lệ, nhàn nhạt cất tiếng, đảo mắt nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt, con ông như thế nào thì ông là người hiểu rõ nhất, nếu không phải Kiều Nhi động vào thứ gì đó của anh, thì cũng chẳng có chuyện gì, bình yên sống qua ngày. Đặc biệt là khi vật đó thuộc về anh lại không thuộc về anh nữa là do có người nhúng tay vào, anh sẽ nổi điên, sẽ nổi điên.

- Ông xã, em chỉ có một đứa con gái mà thôi, nếu nó chết rồi, em cũng chẳng thèm sống nữa. Ông xã, em van anh, em cầu xin anh. - Lâm Lệ quỳ xuống đất, ôm chân của ông ta khóc đến không thở nổi.

Minh Thiên nhìn Lâm Lệ thêm vài giây nữa, nhấc chân đi đến bên giường, nhưng chuyện này Tuyệt có hơi quá đáng rồi? đừng vì một chuyện nhỏ mà giết người chứ.

- Tuyệt, buông tay. - Minh Thiên bắt được hai tay của Minh Dạ Tuyệt, cố gắng ngăn cản sức lực của anh.

- Buông tay.- Minh Dạ Tuyệt nhìn đôi tay đột nhiên giơ lên ngăn cản, từ từ ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh giường, từ hàm răng nhả ra hay chữ, trong mắt dính đầy máu huyết, anh đã thề sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

- Buông tay đi, nó chỉ đụng đến đưa bé thôi, trừng phạt như vậy là đủ rồi. Đứa bé kia biến mất, là do con gây ra chứ không phải do nó, chớ đem tất cả hậu quả đổ lên đầu Kiều Nhi. Là đàn ông, tự làm thì tự nhận sai, tự gánh hậu quả, không được đem lỗi lầm đổ lên đầu người khác. - Minh Thiên dùng giọng cứng rắn nói, dùng hết sức nắm lấy tay của anh, nhưng tay anh vẫn không rời khỏi cổ của Nguyễn Kiều Nhi

- Đúng vậy, đều là lỗi của tôi, đều là tôi sai. – Nghe được câu nói của ba mình; Minh Dạ Tuyệt đột nhiên như người mất đi toàn bộ sức sống, nhẹ nhàng thu tay về.

- Kiều Nhi, Kiều Nhi của mẹ - Lâm Lệ vừa thấy anh buông lỏng tay ra, vội vàng chạy tới ôm cô gái đã sớm bất tỉnh, không ngừng khóc lóc.

- Cậu. . . . . . . - Lúc Lâm Lệ ngẩng đầu lên muốn mắng đôi câu với người đã dám động thủ với con gái ngoan của bà thì bà bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của Minh Dạ Tuyệt cũng đang nhìn về phía mình, Lâm Lệ sợ hãi ôm chặt cơ thể Nguyễn Kiều Nhi, chỉ sợ anh lại tiếp tục đem Nguyễn Kiều Nhi ra mà bóp cổ, mà đánh đập.

- Kéo cô ta về đi, từ nay về sau đừng cho cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng để cô ta xuất hiện quanh biệt thự này. Nếu không, tôi nhất định sẽ giết cô ta. - Minh Dạ Tuyệt hung hăng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều Nhi nằm trong ngực Lâm Lệ, nói từng chữ một.

Ngàn vạn lần không nên, cô ta không nên đụng đến đồ đần của anh.

- Được, tôi hiểu rồi, tôi nhất định không để nó đến tìm cậu nữa đâu. - Lâm Lệ luôn miệng bảo đảm, qua những chuyện ngày hôm nay, bà đã hiểu được con người của anh rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, một khi chuyện xảy ra, Minh Thiên sẽ nghiêng về Minh Dạ Tuyệt. Trong lòng ông, mẹ con cô chẳng thể nào bắt được con trai ông

- Còn nữa, từ nay về sau tôi sẽ không đến nhà ăn, dì Trương ở lại đây phụ trách quét dọn và ăn uống thường ngày của tôi, bất kỳ kẽ nào khác cũng không được phép tới đây. - Minh Dạ Tuyệt nhìn Minh Thiên; dùng giọng nói lạnh lùng để nói, trong mắt không còn có bất kỳ một tia tình cảm nào.

- Được - Minh Thiên trầm mặc hồi lâu nói, như vậy cũng tốt, không nên để cho anh và Kiều Nhi gặp nhau một thời gian. Thời gian chậm rãi qua đi, anh sẽ từ từ quên những chuyện này. Nhưng ông vẫn không ngờ, từ đó về sau, Minh Dạ Tuyệt thật sự không vào nhà ăn dù chỉ một bước.

- Thật sao? Câu chuyện của mười năm trước là như vậy sao. - Duy Nhất nghe được câu chuyện của mười năm trước qua lời kể của dì Trương, nhẹ nhàng nói.

Nghe được những câu nói của dì Trương, lòng của cô không nhịn được mà khẽ đau nhói, cho là lúc ấy anh bị thương, là vì cô mà vết thương càng nghiêm trọng. Cô rất ngu ngốc có phải không?

- Đúng vậy ạ, có lẽ cô chưa gặp qua bộ dạng đáng sợ của cậu cả lúc ấy đâu ạ, giống như muốn giết tất cả mọi người vậy. Khi đó tôi đã chứng khiến tất cả, mới hiểu ra đối với cậu cả, cô chủ quan trọng đến nào. – Dì Trương dằng dặc nói, nhớ lại câu chuyện mười năm trước bà không khỏi rùng mình.

- Thật sao? Thật sự có quan trọng như vậy sao? Vậy tại sao còn muốn vứt bỏ cô ấy? - Duy Nhất nói, giọng nói có chút chua xót, có chút đè nén. Nếu như quan tâm cô như vậy, thì tại sao không chút lưu tình muốn vứt bỏ cô, để cho cô lần nữa nếm trải cảm giác bị người khác vứt bỏ.

- Có thể là cậu cả hiểu lầm cái gì đó ạ. - Dì Trương suy nghĩ một chút chậm rãi nói.

- Hiểu lầm? - Duy Nhất nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chuyện gì khiến anh hiểu lầm? Chuyện này có thể nói rõ, tại sao anh không tin tưởng cô, không nghe cô giải thích, nếu như tin rồi, sẽ chẳng có hiểu lầm nữa?

- Thôi được rồi đừng nói chuyện này nữa, dì chưa nói cho con biết tại sao anh ấy lại muốn trồng loại hoa này ở đây? - Duy Nhất thu thập xong những điều trong lòng mình muốn biết, bỏ qua vẻ đau thương, làm như vẫn vui vẻ hỏi.


- Tôi cũng không biết tại sao ạ, chỉ biết là ngày thứ hai sau khi cậu cả tỉnh lại liền nhớ đến những cây hoa dại này, đột nhiên chạy xuống lâu, sau đó bắt đầu vào trong rừng tìm các bông hoa dại màu tím, đem các gốc cây ấy về đây, mặc kệ nóng nực và mệt mỏi thế nào, cậu cũng không dừng tay, cho đến khi trồng xong tất cả, mới ngừng lại. Tôi muốn giúp một tay, nhưng cậu cả không cho, chỉ nói đi nói lại một câu: ‘đồ đần thích hoa như vậy, tôi sẽ tự mình trồng nó, có lẽ cô nhóc nhìn thấy những đóa hoa này, sẽ tha thứ cho tôi, trở về bên cạnh tôi.’ Mặc dù tôi không biết tại sao cậu cả lại thích những đóa hoa này, nhưng tôi biết đồ đần kia là ai! – Dì Trương thở dài một cái, sau đó còn nói: - Đúng rồi, cô biết tên của cô ấy chứ? Cô ấy tên là. . . . . .

- Duy Nhất. - Duy Nhất nhẹ nhàng nói ra lời dì Trương chưa kịp nói. Tâm bắt đầu nhảy lên. Chẳng lẽ nói, những loại hoa anh trồng ở đây đều là vì cô mà trồng sao? Thật sự có khả năng này sao? Tất cả chỉ là hy vọng một ngày nào đó khi nhìn thấy những loài hoa này cô sẽ quay về bên anh?

- Hả? Làm sao cô biết? - Dì Trương kinh ngạc nói, những chuyện năm đó rất ít người biết, làm sao cô lại biết được?

- Ách. . . . . . , Phạm nói với tôi. - Duy Nhất hơi sững sờ, mới nhớ đến câu hỏi của dì Trương, cô không nên nói những chuyện này cho bà biết. Vì vậy chỉ có cách nói xạo.

- A, thì ra vậy. - Dì Trương nhẹ nhàng cười một tiếng, liền tin lời của cô.

- Ha ha ha, để con tới giúp dì - Duy Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng nhấc chân muốn đi vào trong bụi hoa, nếu những đóa hoa này là trồng vì cô, thì cô cũng nên làm một điều gì cho nó chứ!

- Không cần, mình tôi làm là tốt rồi, không cần cô phải giúp đỡ. - Dì Trương vội vàng đứng lên ngăn cản bước chân của cô.

- Một người làm lâu rất nhàm chán, coi như tôi giúp dì là vì muốn nói chuyện với dì, có được hay không? - Duy Nhất mỉm cười năn nỉ dì Trương.

- Ách. . . . . . , vậy cũng tốt, chỉ là cô phải cẩn thận, chớ dẫm vào những đóa hoa, mỗi ngày cậu cả đều đến đây kiểm tra một lần đó – Dì Trương dặn dò cô.

- Ừ, được. - Duy Nhất đồng ý, bước theo dì Trương thẩn trọng đi vào.

Ngồi xổm xuống giữa rừng hoa tím, trong lòng Duy Nhất tràn đầy ấm áp và cảm động, trong trí nhớ của cô câu chuyện mười năm trước là một vết thương chẳng dễ xóa nhòa, vào giờ khắc này vì những đóa hoa kia mà biến mất hoàn toàn. Có lẽ chuyện năm đó của bọn họ chỉ là hiểu lầm mà thôi! Một người cho tới bây giờ không thích hoa, lại có thể trồng hoa, hơn nữa trong mười năm qua, ngày nào cũng ra chăm sóc, anh Tuyệt định dùng những đóa hoa này nói thay lời xin lỗi với cô sao? Một người cho tới bây giờ không bao giờ nói lời xin lỗi với ai đó, lại dụng tâm muốn nói lời xin lỗi với cô, như thế cô đã thõa mãn lắm rồi?

Gần tối, Duy Nhất vui vẻ đi vào nhà, lẳng lặng chờ cái người cô căm ghét mười năm qua, người đàn ông khiến mười năm qua cô phải sống trong đau lòng, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ không oán hận anh nữa, cũng không cố ý tránh mặt anh. Cô sẽ làm một người vợ tốt, sẽ là người vợ của anh Tuyệt mà cô yêu quý. Hiện tại, lòng cô chẳng còn gấp gáp và lo lắng nữa, tựa như anh vẫn cố gắng tìm cô – người mười năm trước anh từng vứt bỏ, vậy thì một đoạn thời gian ngắn ngủi này cô có thể đợi anh.

Hiện tại cô sẽ không nói cho anh biết, cô là người anh cần tìm bao năm qua, cô sẽ đợi ngày anh thật sự yêu cô mới nói cho anh biết, cô không cần vì anh muốn đề đáp cho cô mà chăm sóc cô, cô muốn có được tình yêu chân thật của cô; có lẽ, cô quá tham lam chăng! Nhưng cô muốn có được tình yêu chân chính từ anh.

Nhưng đợi cho đến khuya, anh vẫn chưa về, Duy Nhất bắt đầu lo lắng. Trước kia anh cũng thường hay về khuya, nhưng lúc đó cô không lo lắng, nhưng hôm nay cô làm thế nào cũng chẳng thể ngủ được. Cô không dám gọi điện thoại cho anh, sợ quấy rầy anh. Cô chỉ lẳng lặng chờ anh trở lại.

Cho đến nửa đêm, Minh Dạ Tuyệt mệt mỏi trở về nhà, cổ áo sớm bị anh cởi ra, tay áo cũng được vén lên, xem ra có chút mệt mỏi, nhưng cũng chẳng mất đi sự hấp dẫn vốn có trong anh.

Minh Dạ Tuyệt nhìn ánh sáng của đèn vọng lại ở đại sảnh nên bước chân có hơi dừng lại, sau đó liền có người chạy đến trước mặt anh, bình thường anh về nhà vào lúc này, thì đèn trong nhà đã được tắt hết, hôm nay sau đã trễ thế này vẫn chưa tắt đèn? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

- Cô ở đây làm gì vậy? - Minh Dạ Tuyệt bước nhanh tới phòng khách, thấy cô gái nhỏ đang cầm một quyển sách đọc nên có phần hơi sững sờ, sau đó từ từ đi về phía ghế sa-lon cau mày hỏi.

- Chờ anh về - Duy Nhất nghe được giọng nói của anh liền để sách xuống, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang bước lại gần mình, mỉm cười và trả lời.

- Chờ tôi? Chờ tôi làm cái gì? - Minh Dạ Tuyệt nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ có chuyện gì?

- Anh quên rồi sao? Em nói sẽ chờ anh về nhà mà! Đói bụng không? Anh ngồi xuống đợi một chút, em vào bếp hâm đồ ăn lại cho anh. - Duy Nhất kéo anh ngồi xuống ghế so-fa, sau đó đi về phía phòng bếp.

- Ở nhà chờ tôi? - Minh Dạ Tuyệt lặp lại lời của cô..., lúc này mới nhớ lời cô nói lúc anh đi. Mắt không thể tin được nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn ở phòng bếp. Cô đang đợi anh? Cô không biết khi nào anh về mà vẫn đợi anh ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui