Duy Nhất quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nguyễn Kiều Nhi đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn bé, trong mắt tràn đầy khinh miệt, trên mặt còn là nụ cười tươi vui hằng ngày. Chỉ là nụ cười này bé biết, nó không mang theo ý tốt lành.
Duy Nhất nhìn thấy cô, ánh mắt tối sầm lại, không để ý tới cô lại đến đây châm chọc bé, quay đầu trở lại, như cũ lẳng lặng nhìn những cánh gió chập chờn nô đùa cùng những đóa hoa nhỏ.
Bé không nghĩ ra, tại sao Nguyễn Kiều Nhi luôn như vậy nhằm vào bé? Bé đâu có lỗi gì với cô ta.
- Thế nào? Nói trúng tâm sự của mày rồi hả? Cũng không thể mơ mộng thân phận của mày? Còn dám sống bên cạnh anh Tuyệt, mày không cảm thấy đáng xấu hổ sao? - Nguyễn Kiều Nhi thấy Duy Nhất quay đầu lại, còn tưởng rằng bé là sợ mình, giọng nói càng lạnh lẽo.
Chính là bé, hơn một năm nay, ngày ngày đi theo bên cạnh Minh Dạ Tuyệt. Bắt đầu từ nửa năm trước, Minh Dạ Tuyệt thậm chí vì bé mỗi ngày đều không ăn bữa sáng ở phòng ăn lớn, chính vì thế ngày ngày chỉ có mình Duy Nhất có cơ hội ở bên anh, tự nhiên tất cả ý định của cô đều bị con bé này phá hỏng. Trong khi cô chỉ có thể mỗi ngày len lén ở ngoài tường nhìn anh, một câu cũng không thể nói với anh, làm sao không có thể hận bé cho được chứ.
- Chỉ cần anh Tuyệt để cho tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi liền sẽ ở bên cạnh anh ấy. - Duy Nhất nghe được lời của cô..., lạnh lùng cười một tiếng.
Điều này cần cái gọi là tư cách sao? Chỉ cần anh Tuyệt để cho bé ở bên cạnh anh, bé sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh. Có thân phận xứng hay không, đáng xấu hổ không không là vấn đề.
- Mày. . . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của bé, chính là thái độ kiên định này, mỗi lần đều làm cô cảm thấy mình như đứa ngốc. Giống như cái thế giới này vốn chính là vậy, giống như bé đi theo bên người Minh Dạ Tuyệt dần trở thành đồng dạng với anh?
- Mày đứng lên cho tao. - Nguyễn Kiều Nhi kéo Duy Nhất đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đôi tay dùng sức kéo thân thể của bé qua, để cho bé đối mặt với mình. - Tao cảnh cáo mày, về sau cách anh Tuyệt xa một chút, đừng giống một con chó Nhật, ngày ngày ngoắt ngoắt đuôi đi theo phía sau anh, mày không có tư cách đó.
Duy Nhất ngửa đầu coi chừng mặt bé, trong lòng một hồi mê mang.
Tại sao cô ấy luôn nói gì mà có tư cách hay không có tư cách? Mỗi lần thấy bé là cô ấy lại nói những lời này, bé lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi khi gặp cô?
- Nhìn cái gì vậy? Lời của tao nói mày nghe không hiểu sao? - Nguyễn Kiều Nhi bị Duy Nhất nhìn chằm chằm có chút bối rối, vội vàng hất mặt đi nơi khác, không dám nhìn vào ánh mắt của bé. Rõ ràng bé chỉ là một đứa bé mà thôi, tại sao mỗi lần cô đều không dám nhìn vào ánh mắt của bé, bé ở chỗ này càng lâu, loại cảm giác đó trong cô càng mãnh liệt .
- Vậy. . . . . . chị có tư cách sao? - Duy Nhất nhẹ nhàng mở miệng, dùng giọng thống hận nhất nói với Nguyễn Kiều Nhi.
"Ba" một âm thanh thanh thúy vang ở trong không khí yên tĩnh, Duy Nhất bị Nguyễn Kiều Nhi tát một cái, ngã nhào trên mặt đất, trên mặt bé lập tức xuất hiện nhiều dấu vân tay, chỉ chốc lát sau bên mặt trái của bé sưng đỏ lên.
- Tao có tư cách hay không cũng chưa tới lượt mày hỏi, mày cũng không có tư cách cùng tao so tài cao thấp, mày chỉ là thứ rác rưởi trong nhà này! Mày chỉ là được anh Tuyệt mua về, chỉ bằng hạng đầy tớ trong nhà, lại dám nói chuyện với tao như vậy, có tin tao sẽ cho người quăng mày ra khỏi nhà này, để cho mày sống không bằng chết hay không? - Nguyễn Kiều Nhi phẫn hận nhìn người nằm trên đất, gằn từng chữ nói ra.
Dù là bé không có tư cách gì đi nữa, cũng không tới phiên cô ấy được quyền nói.
Duy Nhất đưa tay sờ sờ mặt của mình, lập tức nhăn mày lại, thật sự rất đau, trên mặt giống như bị lửa đốt, đau rát.
- Không tin, bởi vì chị không có tư cách. Tôi là người được anh Tuyệt mua về, không có sự đồng ý của anh Tuyệt, không ai có thể tùy tiện đuổi tôi ra ngoài. - Duy Nhất đứng lên nhàn nhạt nói. Sống ở bên cạnh Minh Dạ Tuyệt hơn một năm, giọng điệu của bé cũng biến thành càng lúc càng giống Minh Dạ Tuyệt, lạnh lùng, nhàn nhạt; chỉ khi ở trước mặt Minh Dạ Tuyệt, bé mới thực sự là bé.
Minh Dạ Phạm nói, cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể giống như cô ở bên cạnh anh Tuyệt lâu như vậy. Mà bé đã đi theo bên cạnh anh hơn một năm, đây cũng chính là nói hiện tại anh Tuyệt sẽ không vứt bỏ bé. Có lẽ về sau cũng sẽ chán ghét bé, không mang bé theo nữa, nhưng điều đó không phải là bây giờ.
- Mày. . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi nghe bé nhàn nhạt trả lời không cách nào phản bác, chỉ có thể mãi nhìn chằm chằm bé.
Duy Nhất nói không sai, bây giờ bé là người của Tuyệt, Nguyễn Kiều Nhi căn bản không có quyền quyết định bé đi hay ở, có lẽ cũng là bởi vì như vậy mới để cho cô phải hạ mình nói chuyện với con nhỏ không bằng đầy tớ này! Nghĩ tới đây Nguyễn Kiều Nhi tay lần nữa nắm chặt, cô sẽ không dễ dàng tha cho bé.
Duy Nhất từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nhìn Nguyễn Kiều Nhi đang không biết trả lời như thế nào, tay nắm chặt có chút run rẫy.
Bé chưa từng đánh qua ai, cũng là chưa từng đánh nhau. Nhưng anh Tuyệt nói cho bé biết, người khác không có nghĩa vụ tới bảo vệ bé, người có thể bảo vệ bé chỉ có bé. Trước khi đi anh Tuyệt đã dặn dò bé phải bảo vệ tốt cho mình, bé sẽ cố gắng không để mình bị thương. Nhưng Nguyễn Kiều Nhi cao lớn hơn bé rất nhiều, sức lực cũng mạnh hơn bé, nếu là thật đánh nhau, bị thương chỉ có thể là bé. Hiện tại trừ bọn họ không có ai khác. Cho nên, lúc này bé đánh nhau là không đúng, nếu như chuyện qua lời nói có thể giải quyết, vậy coi như xong. Nhưng nếu Nguyễn Kiều Nhi trở lại đánh bé, bé nhất định sẽ đánh trả lại, bé phải bảo vệ mình.
- Mày . . . . . nhìn cái gì? Đừng tưởng rằng bây giờ mày sẽ có người bảo vệ nhé, nhanh quên thân phận của mình. Sớm muộn cũng có một ngày, anh ấy sẽ ném mày đi giống như một con chó. - Nguyễn Kiều Nhi bị Duy Nhất nhìn chăm chú có chút hoang mang, giọng nói cũng không còn hùng hồn như trước.
Duy Nhất cẩn thận quay lại nhìn cô một cái, thấy cô không tiếp tục dấu hiệu muốn “ra tay”, vì vậy từ từ buông lỏng tay của mình ra, quay đầu lại hướng về nhà anh Tuyệt bước đi. Bé biết, lúc này không phải là cậy mạnh mà lên mặt, bé chỉ có thể chọn cách tránh xa Nguyễn Kiều Nhi mà thôi.
- Muốn đi? Tao chưa cho mày đi dễ dàng như thế đâu? - Nguyễn Kiều Nhi bị cái nhìn của bé làm cho lòng bốc hỏa, đi mấy bước đuổi kịp Duy Nhất, một tay kéo lại thân thể của bé, đưa tay còn lại liền hướng về gương mặt Duy Nhất vung lên.
Mà Duy Nhất giống như sớm có phòng bị, vừa nhìn thấy tay cô đi tới trước mặt mình, đầu nhếch lên tránh thoát cánh tay của Nguyễn Kiều Nhi, dùng cái đầu vô tình đánh vào phần bụng không có phòng bị của cô ta.
- A. . . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi bị Duy Nhất đụng phải lui về phía sau mấy bước thiếu chút nữa ngã nhào, ôm bụng giật mình nhìn vẻ mặt phòng bị của Duy Nhất, cô ngàn vạn lần nghĩ cũng không nghĩ tới Duy Nhất lại dám tránh tay đánh của cô.
- Mày dám đánh tao? - Nguyễn Kiều Nhi rống giận, ổn định cơ thể mình lại hướng về Duy Nhất bước đi.
Từ nhỏ đến tới bây giờ không người nào dám động thủ với cô, đáng chết con bé kia lại dám đụng vào cô.
- Tôi không có đánh chị. - Duy Nhất lui về phía sau, khẽ khàng mở miệng, bé không có đánh cô, bé chỉ là vô tình đụng cô mà thôi.
- Không? Mày còn dám phủ nhận? Hôm nay không sẽ dạy bảo mày, nếu không tao liền không phải là Nguyễn Kiều Nhi.
Duy Nhất thấy dáng vẻ Nguyễn Kiều Nhi cắn răng phẫn hận, biết hôm nay cô là sẽ không bỏ qua cho bé, vì vậy quay đầu nhanh chóng hướng nhà lớn mà chạy.
Nguyễn Kiều Nhi vừa nhìn thấy bé chạy, lập tức đuổi theo, dù sao Duy Nhất cũng còn nhỏ, Nguyễn Kiều Nhi đi một bước thì bé phải đi hai bước lớn, chỉ chốc lát sau, Nguyễn Kiều Nhi liền đuổi tới phía sau lưng bé, một cước đạp lên đùi phải của Duy Nhất, bé “phịch” một tiếng liền nằm sấp xuống mặt đất, chân cứng rắn quỳ lên tảng đá, lòng nát dạ tan lập tức theo chân truyền đi khắp cơ thể.
- Còn dám chạy? Mày có thể chạy tới đâu? Mày dám chạy thật à. - Nguyễn Kiều Nhi thở hổn hển đứng ở trước mặt Duy Nhất, cười lạnh.
Duy Nhất cắn răng muốn bò dậy, cũng không thèm nghe cô đay nghiến, chỉ ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm gương mặt đang hả hê của Nguyễn Kiều Nhi.
- Nhìn cái gì vậy, có bản lãnh thì chạy nữa đi. - Nguyễn Kiều Nhi nhấc chân hướng đến trên người của bé đá một cước. Duy Nhất rên lên một tiếng thừa dịp bắt chân Nguyễn Kiều Nhi lại, há mồm hướng về đùi của Nguyễn Kiều Nhi cắn một mảng thịt lớn.
- A. . . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi kêu thảm một tiếng, liền muốn rút bàn chân mình ra, nhưng không nghĩ Duy Nhất lại dùng sức ôm cứng không chịu buông, răng cắn thật chặt lấy trên đùi của cô, chẳng chịu buông lỏng.
- Mày bỏ ra, buông tao ra. - chân của Nguyễn Kiều Nhi vẫn không thoát được, không thể làm gì khác hơn là gấp gáp dùng cái chân còn lại hung hăng đá bé.
Duy Nhất dùng sức cắn cô, mặc cho chân của cô không ngừng rơi xuống trên người của mình, chính là không chịu nhả ra, bé biết một khi mình bỏ miệng ra, cô ấy sẽ chỉ làm bé thảm hại hơn.
- A. . . . . cô chủ, cô mau thả cô bé ra, đừng đánh. - Lúc này một giọng nói từ xa truyền đến, khiến thân thể Nguyễn Kiều Nhi hơi sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...