Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Nghe được báo cáo trong điện thoại, Duy Nhất đã sớm hoảng hốt, không để ý đến Phương Đông Dực đang ở đối diện, điện thoại di động vẫn còn dưới trên đất, túi xách vẫn còn ở trên bàn, tin tức quá mức khiếp sợ để cho cô quên tất cả mọi chuyện, nhấc chân liền chạy như bay ra ngoài.

- Haizzz. . . . . . Đợi chút. - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy cô chạy như bay rời đi, vội vàng móc tiền từ trong túi ra đặt trên bàn, rồi đuổi theo cô

- Em phải đi đến đâu? - Cầm đồ của cô, vừa mới đến cửa, lại thấy cô chạy như gió trở vào, vội vàng tiến lên hỏi

- Em. . . . . . em. . . . . . Chìa khóa xe. - Duy Nhất thở hổn hển nói xong, thoáng qua anh, rồi lại muốn đi vào trong phòng lấy chìa khóa

- Đợi chút. - Đông Phương Dực nắm lấy tay của cô, không để cho cô xông vào bên trong. Trên mặt đầy vẻ lo lắng

- Đừng kéo em... em có việc gấp. - Vừa thấy anh kéo mình, Duy Nhất dùng sức giãy giũa, muốn thoát khỏi cái nắm tay của anh.

Hiện tại cô không có thời gian nói chuyện với anh.

- Phải đến đâu, anh đi cùng em. - Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, Đông Phương Dực lấy túi xách của cô quơ quơ trước mặt, trầm giọng nói.

- Không cần, hãy để cho anh tự giải quyết vụ này được không. - Duy Nhất giơ tay cầm lấy túi xách của mình, nhưng không nghĩ Đông Phương Dực lại nhanh tay giấu túi xách của cô đi, không để cho cô nhận túi xách

- Anh làm gì thế? Em có việc gấp, anh trả túi xách lại cho em nhanh đi. - Nhìn người đàn ông trước mặt, Duy Nhất tức giận mà hầm hừ

- Anh đi cùng em, bằng không, em đừng nghĩ đến việc rời đi. Đừng quá lo lắng, anh bảo đảm em có lo lắng như thế nào cũng không thể giải quyết được gì cả. - Đông Phương Dực không buông tay cô ra, chỉ đưa vẻ mặt nặng nề nhìn cô, kiên định mà nói.

Không biết tại sao thấy cô như vậy, tim của anh lại co thắt trở lại, anh không muốn nhìn thấy cô như vậy.

Anh vẫn nhớ rõ câu chuyện đêm mưa mấy năm trước, tuyệt đối sẽ không để cô lái xe dưới mưa một mình, anh sẽ không trơ mắt nhìn cô đùa giỡn với sinh mạng của mình một lần nữa

- Anh. . . . . . . - Duy Nhất chợt ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, anh không nói gì, là anh đanglo lắng cho cô hay sao?

- Mặc dù anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì cả, tin tưởng anh. - Đông Phương Dực nhìn cô, kiên định gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng kéo tay của cô, đi tới xe hơi.

Nghe anh nói như thế, Duy Nhất không nhịn được nhìn gò má của anh, anh không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại dám chắc chắn Nhu Nhi không có chuyện gì? Nhưng nhìn bóng lưng của anh trong lòng cô không khỏi xuất hiện một tia an tâm.

Hôm nay, trước khi cô đi, đã bảo đại ca phái người bảo vệ Nhu Nhi, lại không nghĩ rằng những người đó vừa đến trường học lại không thấy Nhu Nhi đâu cả, bọn họ đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm, có người của đại ca bảo vệ, nhất định Nhu Nhi sẽ phá nguy hiểm thành bình an.

Có lẽ vậy, chỉ mong tất cả đều như lời của Phương Đông Dực nói, Nhu Nhi sẽ không có việc gi.

“Chi” tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, ven đường đã có một chiếc xe hơi dừng lại trên bãi đất trống, đợi bụi đất dần dần trở lại bình thường, ven đường lại xuất hiện hai người, một nam một nữ.

“Đại ca, hiện tại anh đang ở nơi đâu?” Đông Phương Dực đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy nơi đây đều là những cây cỏ dại thật cao, đến chút động tĩnh cũng không có, làm sao tìm được người?

-Bọn họ nói, đang ở gần đây. - Duy Nhất cũng hoài nghi khi nhìn chung quanh, tâm không khỏi đau nhói.

Nơi này quá lớn, rất dễ dàng cho việc giấu người, làm sao bọn họ có thể tìm được?


-Tiểu thư, tiểu thư …. – đang lúc bọn họ không ngừng nhìn chung quanh tra xét, đột nhiên một giọng nói nhỏ nhỏ truyền ra từ bụi rậm gần đó. Duy Nhất nhìn về nơi phát ra giognj nói kia, chỉ thấy trong bụi cỏ có một người đang vẫy vẫy tay về phía cô.

- Người nào? - Duy Nhất thấy người kia, liền vội vàng hỏi.

- đi theo tôi. – Người nọ nói xong liền phất tay ra hiệu, quay đầu đi vào bên trong.

Duy Nhất cau mày liếc mắt nhìn Phương Đông Dực một cái, vội vàng đuổi theo bước chân của người kia.

Người nọ dẫn theo bọn họ, đi vòng vòng không biết bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại, chỉ về phía trước, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đang ở trong căn phòng nhỏ phía trước. Chỉ có hai người đàn ông bên trong, anh em của chúng ta sẽ lập tức đến,xin cô yên tâm, chúng ta đã sẽ đưa tiểu thư Nhu Nhi về nhà an toàn.” Người nọ nhỏ giọng nói.

Duy Nhất nhìn theo ngón tay của người kia, chỉ thấy nơi đó có một căn nhỏ gỗ rách nát, phái ngoài là cọc gỗ xem ra rất xiêu vẹo chỉ chụp đổ mà thôi, chung quanh cóa rất nhiều cỏ dại, mọc thành bụi lớn, nếu như người đứng ở bên trong chỉ cần không chú ý, đoán chừng sẽ không phát hiện ra được.

Duy Nhất quan sát hồi lâu, mới thận trọng nâng bước chân lên, lặng lẽ đi về phía nhà gỗ.

-hahaha , thật buồn cười. – đang lúc bọn họ sắp đến gần nhà gỗ nhỏ, bên trong lại truyền ra một tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc, nhất thời khiến cho bước chân của Duy Nhất ngừng lại, mở to cặp mắt không dám tin.

Đó là giọng nói của Nhu Nhi sao? Tại sao Nhu Nhi lại không có chút sợ hãi nào vậy, hơn nữa còn cười đến vui xẻ như thế?

đã xảy ra chuyện gi?

Mang theo hoài nghi. Quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Dực và người đàn ông dẫn họ đến đây, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu. Đông Phương Dực nhìn co nhún vai một cái cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

-Cậu ơi, lại đây nói mọt chút có được hay không? Con muốn nghe. – Lúc này bên trong lại truyền ra giọng nói ngọt ngào của Nhu Nhi, trong câu nói mang theo chút nhõng nhẽo làm nũng.

Nghe được giọng nói đó, Duy Nhất cau mày dựng lỗ tai lên, lần nữa nghiêm túc lắng nghe giọng nói bên trong, càng nghe lông mày cô càng nhíu chặt.

đã xảy ra chuyện gi?

Sao nghe giọng nói của Nhu Nhi hoàn toàn không giống bị người ta bắt cóc, ngược lại giống như đang chơi đùa bình thường vậy? Có người bắt cóc mà cong ngồi đó kể chuyện cười cho con tin nghe sao?

Duy Nhất trầm mặc hồi lâu lặng lẽ khom người đi tới nhà gỗ nhỏ, nhìn qua những kẻ hở của các cọc gỗ đã sớm nứt ra, chỉ thấy Nhu Nhi đang ngồi tự do trên ghế, trước mặt bé là một người đàn ông, đang nói chuyện gì đó với Nhu Nhi.

đã xảy ra chuyện gì? Thế nào lại xảy ra một mà kỳ quái như thế này vậy.

đang lúc này, trong tầm mắt của cô đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông, người đó đi tới nói gì đó với người đàn ông đang trò chuyện với Nhu Nhi, khom người tiến tới thì thầm vào tai người kia.

- Được, cậu cứ giữ cửa đi. – một lát sau, cái người đàn ông đang nói chuyện với Nhu Nhi gật đầu một cái, bảo người kia ra canh cửa.

- Đứa bé, đừng sợ, có cậu ở đây, sẽ không có chuyện gi, yên tâm đi.

- Dạ, cậu yên tâm. Con … tuyệt đối sẽ không sợ. – Nhu Nhi từ ghế gỗ nhảy xuống, vỗ vỗ lồng ngực nho nhỏ của mình bảo đảm yên tâm.

- thật là đứa bé ngoan. – Người đàn ông kia nhìn bộ dạng của Nhu Nhi thì nhẹ nhàng cười một tiếng rồi đứng lên nói: “Này bây giờ chúng ta bắt đầu có được không?”


- Dạ được. - Nhu Nhi sảng khoái gật đầu một cái, sau đó xoay người đi tới một góc khuất, ngồi xuống, sau đó bắt đầu òa khóc to lên.

Ah? Đã xảy ra chuyện gì ở bên trong vậy?

Nhìn một màn trước mắt, trong đầu Duy Nhất tràn đầy nghi vấn.

Nếu như không phải mới vừa rồi thấy Nhu Nhi còn cười nói vui vẻ với người đàn ông kia, thì hiện tại cô sẽ muốn xông vào trong ngay lập tức, nhưng tình hình bây giờ, nhìn thế nào cũng vô cùng kỳ quái.

Duy Nhất hồ nghi nhìn những chuyện đang xảy ra bên trong, nóng nảy trong lòng từ từ lắng đọng xuống, không phải lo lắng như mới vừa rồi, chỉ là trong lòng tràn đầy nghi vấn. Cô nhìn ra được, hai người đàn ông này không có ý muốn làm tổn thương Nhu Nhi, nhưng tất cả những chuyện này là như thế nào?

- Người nào? - Đang lúc cô không ngừng phỏng đoán, bên trong nhất thời xảy ra chuyện gì đó, cửa đột nhiên mở ra, giọng nói một người phụ nữ vang lên.

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Duy Nhất chợt ngẩng đầu nhìn vào trong, chỉ thấy trong nhà gỗ xuất hiện thêm một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia chính là người phụ nữ mà nửa năm trước đã đến nhà tìm cô – người muốn gây tổn thương cho Nhu Nhi – Hạ Thanh Lịch.

Chuyện này. . . . . . ?

Đứng ngoài cửa cửa gỗ, nhìn người phụ nữ đang đứng giữa nhà, chân mày Duy Nhất nhíu chặt, trái tim không tự chủ được mà bắt đầu nhảy loạn, vì sao người phụ nữ này lại đến đây?

Chẳng lẽ là cô ta đã đem Nhu Nhi đến đây hay sao? Nhưng nhìn động tác của hai người đàn ông kia hình như không hề có ác ý gì với Nhu Nhi, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Đang ở nơi đó, tiểu thư, cô xem có nên thả đứa bé này đi hay không! Kể từ khi đến đây đứa nhỏ này luôn khóc như thế, khóc không dừng lại, xem ra thật đáng thương. Chúng ta cần tiền nếu làm như thế thì không tốt lắm? - Cái người đàn ông đang nói chuyện khúm núm nói.

- Để? Hừ, nào có chuyện dễ dàng như vậy? - Hạ Thanh Lịch cười lạnh hai tiếng đi tới trước mặt Nhu Nhi, đưa tay nâng gương mặt đứa bé đang khóc thúc thít lên, đưa vẻ căm hận nhìn gương mặt đẫm lệ của cô gái nhỏ, câm hận trong lòng dâng lên ở mức cao nhất. Đưa tay lên chuẩn bị vung đến mặt Nhu Nhi

- Tiểu thư, như vậy không tốt đâu! - Lúc Duy Nhất nhìn thấy động tác của Hạ Thanh Lịch, tâm quýnh lên, vừa định xông ra, thì thấy người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Thanh Lịch đã xông lên ngăn cản hành động của cô ta, nhỏ giọng nói.

- Thế nào? Muốn trông nom chuyện của tôi sao, tôi cảnh cáo cậu, muốn có được tiền thì câm miệng cho tôi. Hôm nay tôi sẽ không tha cho nó, tôi sẽ để cho nó chết, vì nó chính là nghiệt chủng của Lam Duy Nhất – người phụ nữ đã khiến tôi đau khổ. - Hạ Thanh Lịch hung hăng nói xong, thoáng qua trong mắt một ánh sáng lạnh lẽo, chợt giơ tay lên lần nữa hướng về mặt Nhu Nhi.

- Tiểu thư. - Cái người đàn ông mới rồi còn co rúm, đột nhiên bắt tay của Hạ Thanh Lịch lại, không để cho bàn tay của cô ta rơi vào gương mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi

- Thế nào? Cậu không muốn có tiền sao? - Hạ Thanh Lịch liếc nhìn người đàn ông trước mặt một cái, nở nụ cười lạnh.

- Ách. . . . . . , không phải. - Nghe được lời của cô ta..., ánh mắt người nọ lóe lên chút ý tứ gì đó, từ từ buông lỏng tay, nhẹ nhàng nói: - Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi dùng kinh nghiệm của mình mà nói, nếu như cô đánh con bé..., trên mặt con bé sẽ để lại dấu vết, ngộ nhỡ có người tới nơi này, phát hiện thi thể của con bé, như vậy cô sẽ dễ dàng rơi vào nguy hiểm, mà đến lúc đó hai anh em tôi sẽ bị đẩy ra ngoài, tôi chỉ muốn làm việc một cách gọn gàng mà thôi, tiết kiệm một mối họa sẽ tốt hơn.

- Hả? Vậy cậu nói xem tôi nên làm thế nào? - Hạ Thanh Lịch nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong lòng dần suy nghĩ lại, nếu quả thật để lại chứng cớ, về sau muốn thoát thân cũng khó khăn.

- Tôi có cái này, hay là dùng nó sẽ đơn giản hơn một chút, cũng không dễ dàng lưu lại dấu vết gì. - Người kia nói xong móc từ trong túi ra một khẩu súng, đưa tới trước mặt của Hạ Thanh Lịch.

- Hả? Thì ra các người đã chuẩn bị trước rồi sao. - Thấy cây súng, trên mặt Hạ Thanh Lịch lộ ra một nụ cười lạnh, cầm lấy cây súng trong tay người kia, đột nhiên giơ súng chỉ về phía người đàn ông trước mắt, người đàn ông kia vô cùng hoảng sợ, đưa tay lên ngăn cản.

- Tiểu thư, cô đang làm gì thế?


- Cậu không cảm thấy cách nghĩ của cậu quá chu toàn sao? Nói, cậu có mục đích gì? - Hạ Thanh Lịch chỉ súng vào đầu của người đàn ông kia, lạnh giọng quát lên. Trời sanh cho cô tính tình hoài nghi, để cho cô hoàn toàn không tin tưởng hai người đàn ông xa lạ trước mặt.

- Tiểu thư, tôi. . . . . . , mời cô để súng xuống trước có được không? - Người nọ đưa tay lên, gương mặt đầy sợ hãi, chỉ chỉ về phía khẩu súng, chậm rãi nói.

- Nói. . . . . . - Hạ Thanh Lịch chẳng những không để xuống, mà còn chỉa súng lại gần như đàn ông kia hơn.

- Tôi. . . . . . , tôi nói, chúng tôi làm nghề này, điều chúng tôi muốn là gọn gàng, nếu là lưu lại dấu vết, thì có nghĩa là nguy hiểm càng gia tăng, giết người diệt khẩu, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào mới là việc nên làm, chúng tôi chỉ không muốn phiền toái mà thôi. - Người nọ run run rẩy rẩy nói xong, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cây súng, giống như thật sự rất sợ Hạ Thanh Lịch.

- Hừ, tin rằng cậu cũng chẳng dám chống đối lại tôi. - Nghe xong lời của người đàn ông kia, Hạ Thanh Lịch cười lạnh một tiếng, từ từ thu súng, xoay người giơ tay lên chỉ về phía đầu của Nhu Nhi, khóe môi lạnh lùng nâng lên, chậm rãi nói: "Mày cũng đừng nên trách tao, người mày nên trách chính là mẹ của mày, dẫu có làm quỷ cũng đừng tìm tao làm gì."

Duy Nhất nhìn đến đây cũng không kịp đợi nữa, không để ý đến bên trong đang xảy ra chuyện quái quỷ già, là thật hay giả, cô chỉ biết, cô sẽ không để cho Nhu Nhi có bất kỳ nguy hiểm nào.

- Đừng

- Bành

- Không được nhúc nhích.

Duy nhất mới vừa đứng lên, tình hình bên trong đột nhiên xảy ra biến hóa, chỉ thấy người mới vừa rồi đưa súng cho Hạ Thanh Lịch, đột nhiên chợt ôm lấy Hạ Thanh Lịch, nhốt chặt hai cánh tay của Hạ Thanh Lịch, sau đó một đống người hùng hùng hổ hổ đi vào, một người đoạt lấy súng mà Hạ Thanh Lịch đang cầm chỉa thẳng vào người cô.

Duy Nhất nhìn một màn trước mắt mà sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện là thế nào? Sau đột nhiên lại như thế?

- Khốn kiếp, buông tay. - Hạ Thanh Lịch bị một màn trước mắt sợ hết hồn, sau đó không ngừng giằng co.

- Cảnh sát, tôi. . . . . . , tôi bắt được con bé, chỉ là tôi muốn kiếm một ít tiền mà thôi, lại không nghĩ rằng cô gái này lại hung ác đến thế, nếu muốn giết đứa bé này, thì chuyện đó không hề liên quan đến tôi. - Cái người đàn ông đó bắt được tay của Hạ Thanh Lịch, nhốt chặt nó không cho vận động, giọng nói run rẫy, nhìn những người cảnh sát kia, giống như là cực kỳ lo sợ.

- Được, cậu có thể mang công bỏ tội, yên tâm, tôi sẽ không làm khó cho anh em các cậu, người tới, mang cái người phụ nữ cố ý giết người này đi. - Một người cảnh sát trong đó nhìn về phía những người xung quanh, ra lệnh áp giải Hạ Thanh Lịch đi.

- Cảnh sát, các anh đừng nghe người đàn ông kia nói, người đó tính hãm hại tôi, tôi không muốn giết người, tất cả đều là bọn họ làm. - Nghe được lời nói của người đàn ông kia, Hạ Thanh Lịch biết là mình bị hãm hại, chợt giùng giằng hướng về phía những người cảnh sát, không chịu cho những người đó quản chế.

- Tiểu thư, có biết bị hãm hãi là như thế nào không, súng ở trong tay cô, cô không thể chống chế được? Mang đi. - Người cảnh sát đứng đầu lên tiếng, mấy cảnh sát kia lập tức đi lên đem Hạ Thanh Lịch vẫn còn ở rống giận đi, kể cả hai người đàn ông đi cùng cô cũng bị bắt tạm giam.

- Cậu Minh, thật sự là xin lỗi, khiến người nhà của cậu bị sợ hãi rồi. - Sau khi bọn họ rời đi, cái người cảnh sát đó cúi đầu, đột nhiên xoay người lại xin lỗi ai đó

- Không có việc gì là tốt rồi, chuyện ngày hôm nay còn phải cảm ơn cảnh sát Trần nữa, nếu không phải là cảnh sát Trần chạy đến đây kịp thời, chẳng biết cháu gái của tôi sẽ như thế nào. - Người đàn ông kia hướng về phía cảnh sát, luôn miệng nói cảm tạ, nhưng trong mắt không có chút xíu ý hoảng sợ nào.

- Đâu có, đâu có, đây điều tôi phải làm, chỉ cần người nhà của ngài không có việc gì là tốt, nếu như không có chuyện khác, vậy tôi đi trước. - Cảnh sát Trần cười cười mà nói ra.

- Được, xin cảm ơn ngài.

Chờ những cảnh sát kia đi ra cửa, người đàn ông kia lập tức mỉm cười, dang hai tay ra đón lấy Nhu Nhi

- Nhu Nhi. . . . . .

- Cậu. - Nhu Nhi cười chạy như bay đến bên cạnh Minh Dạ Phạm, đưa tay nắm chặt cổ anh, để cho anh ôm lấy bé.

- Vật nhỏ, mới vừa rồi cháu có sợ không? - Minh Dạ Phạm hôn một cái, nhéo cái mũi của bé, mỉm cười hỏi.

- Không có, có cậu ở đây, Nhu Nhi mới không sợ đó ạ. Chỉ là, người phụ nữ kia đần thật đấy. - Nhu Nhi cười vui vẻ, trong mắt không có một tia sợ hãi, hoàn toàn không có dáng vẻ khóc thúc thít vì sợ hãi mới vừa rồi.


- Ha ha, thật là một đứa bé lanh lợi, được, chúng ta đi, chớ đến lúc đó, mẹ của cháu sẽ không còn lo lắng nữa. - Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi mới vừa quay đầu lại chuẩn bị rời đi, lại thấy một đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện khiến cho anh phải dừng bước chân lại, nụ cười trên mặt cũng lập tức biến mất. .

- Duy. . . . . . Duy nhất? Sao cô lại đến đây? - Nhìn đến vẻ mặt đằng đằng tức giận của Duy Nhất, Minh Dạ Phạm nói lắp bắp.

- Anh có thể đến nơi này, tôi không thể đến sao? - Duy Nhất lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông trước mặt, mắt liếc về phía đứa bé đang được người đàn ông đó ôm trong lòng: "Nhu Nhi, xuống."

Nghe được những câu nói mới vừa rồi của Phạm với Nhu Nhi, cô cũng đã nhìn ra, đây chỉ là một tuồng vui mà thôi. Mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng cô vẫn hết sức tức giận, anh dám cầm Nhu Nhi đánh cuộc ra để đánh cuộc, đây quả thực là rất quá đáng.

Nhu Nhi len lén nhìn Duy Nhất đang đanh mặt lại, nhìn qua Minh Dạ Phạm, lè lưỡi một cái, hai tay thả lỏng, từ từ tuột xuống khỏi ngực anh, cắn môi mềm hướng về phía Duy Nhất, vẻ mặt như đã làm một việc sai sẵn sàng chịu phạt.

Nhìn Nhu Nhi đến bên cạnh mình, Duy Nhất đến nhìn cũng không nhìn đến Minh Dạ Phạm, kéo tay của bé, quay đầu đi.

- Duy nhất à, em hãy nghe anh nói, thật ra thì đây chỉ là một vỡ kịch mà thôi, đừng nóng giận, được không? - Minh Dạ Phạm vừa thấy Duy Nhất không nói gì mà xoay người rời đi, biết cô đã giận thật sự, liền vội vàng đuổi theo.

- Một vỡ kịch? Anh cảm thấy đây là chuyện vui sao? - Nghe được giọng nói phía sau, Duy Nhất đột nhiên dưng bước, quay đầu nhìn về phía Minh Dạ Phạm.

Minh Dạ Phạm vì không chú ý nên thiếu chút nữa đã đụng phải cô, nhìn cô trừng to đôi mắt đầy tức giận, vội vàng lui về phía sau một bước cười khan nói: - Anh chỉ là sợ Hạ Thanh Lịch lại làm phiền em, cho nên ….

-cho nên anh liền lợi dụng Nhu Nhi để khiến cô ta mức câu đúng không? – Duy Nhất nhừ người gấy sự, không ngừng rống giận. nhìn người đứng ở trước mặt cô, thấy anh đuối lý không thể mở miệng, vì vậy lại nói: - Ngộ nhỡ Nhu Nhi đã xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Trong tay Hạ Thanh Lịch có súng, nếu cô ấy làm tổn thương Nhu Nhi thì phải làm sao?

Haiz , em yên tâm, cây súng kia căn bản không có đạn, hai người kia cũng là của anh, mọi chuyện anh đều sắp xếp ổn thỏa, cây súng kia đã được sắp xếp xong xuôi. Căn bản cũng không có ngộ nhỡ. Hơn nữa anh cũng đã suy nghĩ, Hạ Thanh Lịch độc ác đến như thế nào. Ngày đó, cô ta bị anh cả cự tuyệt, thế nên cứ hầm hầm, hừ hừ nói là sẽ giết người, anh Tuyệt rất lo lắng, cho nên anh mới … ách … em ….. em làm gì đấy. – đang lúc Minh Dạ Phạm thao thao bất tuyệt nói lại tình hình lúc đó với Duy Nhất, cả khuôn mặt bừng bừng lửa giận.

-Tôi nói anh biết, Hạ Thanh Lịch muốn làm gì tôi cũng mặc kệ, nhưng anh lợi dụng Nhu Nhi, tôi sẽ không tha thứ, nếu như anh muốn bắt được Hạ Thanh Lịch, tuyệt đối không nên dùng phương pháp này, khong phải sao?

-Anh …. Nhưng chỉ có phương pháp này mới là phương pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất! – Duy Nhất đưa ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm người trước mặt, Minh Dạ Phạm càng nói, giong nói càng trở nên yếu ớt.

Phương Pháp, anh có rất nhiều phương pháp …., nhưng đây là phương thức hữu hiệu nhất1

-Mẹ ……

-Câm miệng, trở về mẹ sẽ tính sổ với con.

Nhu Nhi nhẹ nhàng lôi kéo tay Duy Nhất, vừa muốn nói gì lai bị Duy Nhất rống giận mà cắt đứt. lần đầu tiên bé nghe được mẹ rống giận, đầu vai nhỏ run lên. Gương mặt nhìn về phía Minh Dạ Phạm, le lưỡi một cái, từ từ ngậm miệng.

Bé không biết phải làm thế nào, cho tới bây giờ bé chưa bao giờ thất mẹ phát giận như thế, thậm chí mẹ đã lớn tiếng la bé, xem ra, hôm bay mẹ đã tức giận thực sự.

-Phạm, em hiểu rõ anh muốn tốt cho em, nhưng tất cả mọi người dùng cách người dụ nguwoif ngày hôm nay? – Duy Nhất thở dài một cái, nhìn về phía Minh Dạ Phạm nói, thấy Minh Dạ Phạm nghe được lời của cô …, lại muốn nói gì, cô đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời anh, nói tiếp: “Tất cả đều là tại anh mang đại nạn đến cửa, em nói cho anh biết, coi như hôm nay anh không làm những thứ này, ngài mai em cũng sẽ mang Nhu Nhi rời khỏi nơi đây, căn bản Hạ Thanh Lịch chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ của em. Chuyện của các người, cũng đã sớm không liên quan đến em, mời các người về cho, từ nay đừng bao giờ động đến Nhu Nhi nữa. chuyện của nhà họ Minh các người, mời các người tự giải quyết, không nên dính líu tới em và Nhu Nhi.

-Cái gi …. Rời đi? Em phải đi đến nơi nào? Anh tuyệt có biết hay không? – Vừa nghe đến việc cô muốn rời đi, Minh Dạ Phạm sẽ không nghe thêm bất cứ lời nào nữa.

-Là em muốn rời khỏi, làm sao phải nói với anh ta, tại sao muôn nói chuyện này với anh ta? Còn nữa, mời anh trở về nói cho người anh cả của anh biết, người nhà họ Minh các người phiền phức quá nhiều, em không muốn có bất kỳ dính líu gì đến nhà họ Minh nữa, chờ Nhu Nhi trưởng thành, nếu như nó muốn trở lại thì em sẽ để cho con bé trở lại tìm anh ta. nói anh ta đừng phí sức tìm chúng em nữa. – Duy Nhất lạnh lùng nói, dắt tay Nhu Nhi quay đầu lại. Mặc kệ người phía sau lưng có nghe được lời của cô hay không.

-Haizzz …. Haizzzz…. – Nhìn thấy Duy Nhất không nói gì nữa, Minh Dạ Phạm bất đắc dĩ buông tay xuống, lại thấy Đông Phương Dực đang đứng ở bên cạnh.

Đông Phương Dực và Minh Dạ Phạm liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mỉm cười gật đầu chào nhau, liền thấy anh cố đuổi theo Duy Nhất càng cố gắng đi nhanh, chỉ có Đông Phương Dực là đi song song với Duy Nhất.

Duy Nhất phải rời đi? Hơn nữa bên cạnh cô còn xuất hiện một người đàn ông khác, má ơi đây chính là tin tức quan trọng, không biết khi anh cả nghe được những tin tức này sẽ có phản ứng như thế nào.

không được anh phải nhanh đi báo cho người đàn ông đần độn kia biết mới được, vợ của anh ta muốn bỏ chạy, nếu không thông báo cho người đàn ông kia hay, chắc chắn khi anh ta biết chuyện sẽ giết anh chết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui