Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng FULL


Thẩm Tử Quân nhìn bọn họ chỉ thấy một người mặc lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng nho nhã, khuôn mặt sáng sủa, đôi tay tao nhã để sau lưng giống như một vị hoàng tử cao quý.

Người còn lại mặc lễ phục màu trắng, kết hợp với áo sơ mi trắng kiêu ngạo lạnh lùng như nắng sớm mùa xuân, đôi tay buông thõng tự nhiên ở hai bên thân mình, thật giống như một vị vương giả tôn quý! Thẩm Tử Quân không khỏi cảm thán, không biết khi hai người kia sinh ra như thế nào, quả thật có thể nói là" khéo léo tuyệt vời" giống như tất cả những ưu điểm của đàn ông trên đời này đều tập hợp ở trên người bọn họ.
Tiểu Thi lạc lõng đứng ở sau lưng Trác Minh Liệt, cô bỗng nhiên có cảm giác tất cả mọi người trước mắt cô đều giống như những viên minh châu óng ánh, có tướng mạo đẹp đẽ, gia thế hiển hách, chỉ có mình cô mặt xám mày tro , hiển nhiên là một cô bé lọ lem!
"Phùng tiên sinh, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu hay không?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Không có!" Phùng Thiếu Diễm lưu loát phủ nhận, nếu như anh ta chần chờ một chút có lẽ Trác Minh Liệt sẽ không hoài nghi.

Nhưng nhìn anh ta khẳng định như thế, ngược lại Trác Minh Liệt hoài nghi rằng thật sự đã từng gặp anh ta ở đâu đó.

Rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào thì anh thật sự không có ấn tượng.
"Vậy trước đây Phùng tiên sinh làm gì?" Khi người hầu bàn bưng rượu tới đây, Trác Minh Liệt tự cầm lấy một ly cho mình.
"Trung tâm kỹ thuật máy vi tính!" Phùng Thiếu Diễm cũng không giấu diếm.
Hai người đàn ông này im lặng đối mặt, Thẩm Tử Quân chợt chú ý tới Tiểu Thi.
"Tiểu Thi tới đây, tôi xin giới thiệu với mọi người đây là bạn tốt của tôi -Tiểu Thi!" Thẩm Tử Quân kéo Tiểu Thi từ sau lưng của Trác Minh Liệt đi ra.


.

.

Phùng Thiếu Diễm vẫn quan sát Tiểu Thi với ánh mắt đặc biệt đó, điều này khiến Trác Minh Liệt cảm thấy vô cùng không thoải mái.
"Tiểu Thi vị này là Phùng Thiếu Diễm là CEO của chúng tôi " Thẩm Tử Quân vừa nói vừa dẫn Tiểu Thi đến bên cạnh Phùng Thiếu Diễm.
"Phùng tiên sinh, chào anh " Tiểu Thi có vẻ hơi mất tự nhiên nhưng thực sự cô đã không muốn ở lại nơi này nữa .
Bốn người còn chưa nói hết, ánh đèn trong đại sảnh chợt tối xuống.
"Đã đến lúc khiêu!" Thẩm Tử Quân đưa tay của Tiểu Thi cho Phùng Thiếu Diễm "Phùng tiên sinh ngài hãy cùng Tiểu Thi nhảy một điệu đi!"
" Tử Quân!" Tiểu Thi nhỏ giọng sợ hãi kêu, Trác Minh Liệt vừa định giành lấy Tiểu Thi lại bị Thẩm Tử Quân lôi đi.
"Trác tiên sinh, tối nay tôi lấy thân phận chủ nhà mời ngài khiêu vũ!" Đúng là cô không thể để cho anh đến gần Tiểu Thi.
"Thẩm Tử Quân, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?" Trác Minh Liệt cắn răng nghiến lợi.
"Trác tiên sinh, nếu như anh không thể cho Tiểu Thi một tương lai thì xin anh đừng nên tạo ảo giác cho cô ấy! Không phải sao? Theo tôi được biết hình như anh đã có hôn ước với tiểu thư Hàn Ti Nhã, cuối tháng này không phải cô ấy sẽ trở về để thành hôn với anh hay sao?" Bị Thẩm Tử Quân chất vấn, Trác Minh Liệt á khẩu không trả lời được, sao cô gái này chuyện gì cũng biết.

Chuyện của anh và Hàn Ti Nhã đúng là hơi khó giải quyết, nhưng anh cũng không bỏ được Tiểu Thi.

Tuy bây giờ anh vẫn không thể xác định trái tim của mình nhưng thật sự Tiểu Thi là một người đặc biệt đối với anh.
"Như thế nào? Không phản đối?" Thẩm Tử Quân đắc ý nhìn anh cười hả hê .
Mà ở bên kia Tiểu Thi bị Phùng Thiếu Diễm ôm thật chặt ở trong tay, cô ngẩng đầu lên cũng không dám chứ đừng nói là nói chuyện.

Trong ánh đèn mờ ảo cô nhìn thấy Thẩm Tử Quân và Trác Minh Liệt đang kề sát vào nhau, không biết là họ đang nói những gì.

Không hiểu tại sạo trong lòng cô lại mất mát và chua xót.
"Cô thật sự không biết người của nhà họ Lâm?" “Núi băng” chợt đặt câu hỏi.
"Không biết!" Quả thật Tiểu Thi cảm thấy điên rồi, tại sao anh ta vẫn luôn hỏi vấn đề này.

Cô vốn không biết khiêu vũ như thế nào, cho nên nhiều lần giẫm lên chân của vị núi băng đẹp trai này nhưng dường như anh ta cũng không có cảm giác gì.

" Cô tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của tôi và Tiểu Thi!" Trác Minh Liệt ra sức nắm cổ tay của Thẩm Tử Quân hung tợn uy hiếp cô.
"Tôi chắc chắn sẽ không mặc kệ, năm năm trước tôi đã không cứu được Lâm Thi Ngữ, năm năm sau tôi không thể lại để cho Tiểu Thi giẫm lên vết xe đổ đó!" Thẩm Tử Quân ra sức phản kích.
"Cô" Trác Minh Liệt cố nén lửa giận, anh thật muốn giết người phụ nữ này "Rốt cuộc tôi phải làm sao làm cô mới vừa lòng?"
"Nếu như anh không muốn làm Tiểu Thi tổn thương thì hãy cách xa cô ấy một chút!" Thẩm Tử Quân nói nghiêm túc.
"Tôi làm không được!" Trác Minh Liệt hất Tử Quân ra, chạy vọt tới trước mặt Phùng Thiếu Diễm, vừa muốn kéo Tiểu Thi đi nhưng Phùng Thiếu Diễm lại nắm chặt tay Tiểu Thi không thả.
Hai người nồng nặc thuốc súng, ba người lôi kéo rối rắm.

Trác Minh Liệt thấy được địch ý và thù hận từ trong đôi mắt của Phùng Thiếu Diễm.

Điều này khiến anh cảm thấy kinh ngạc lại có chút ngoài ý muốn.
"Buông cô gái này ra!" Trác Minh Liệt trầm giọng nói.
"Nếu như tôi không buông?" Tiếng nói của đối phương nặng nề hơn.
"Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!" Trác Minh Liệt chợt ra sức muốn vặn ngược tay phải của Phùng Thiếu Diễm, nhưng anh phát hiện người đàn ông này cũng không phải vừa, lại có thể tránh được đòn tấn công của anh.
"Các anh làm cái gì, mau buông tôi ra!" Tiểu Thi tức giận, cô ra sức thoát khỏi sự kiềm kẹp của hai người, sau đó dốc sức chạy ra ngoài.
"Tiểu Thi!" Thẩm Tử Quân nhìn thấy Tiểu Thi chạy đi thì mau chóng ra ngoài đuổi theo nhưng đúng lúc này Cầu Cầu lại vừa đến.
"Vừa đúng lúc, Cầu Cầu chúng ta về nhà thôi!" Tiểu Thi ôm Cầu Cầu mặc kệ mọi người đuổi theo, nhanh chóng lên xe taxi.
Trác Minh Liệt trút hết cơn giận lên người Thẩm Tử Quân, tuyên bố muốn giáo huấn cô.

Nhưng đột nhiên điện thoại di động của anh lại vang lên.
" Minh Liệt sao? Là mẹ đây.


Tối nay con quay về một chuyến, đưa cả đứa bé Mộc Mộc kia về !" Trác Minh Liệt vừa nghe thấy tiếng mẹ mình ,lập tức nói hòa hoãn: " Tại sao mẹ lại muốn gặp Mộc Mộc, gần đây cơ thể nó không được khỏe"
"A thật ra thì cũng không có gì.

Gần đây ba con bởi vì chuyện của con và cô bé nên rất tức tối, ông ấy đã bắt đầu thu xếp hôn sự cho con, cho nên Mộc Mộc…."
"Chuyện này không bàn cãi nữa.

Mẹ hãy nói với ba, nếu như ông ấy cố ý làm như vậy con chỉ có thể từ chức!" Giọng của Trác Minh Liệt kiên quyết chắc chắn, năm năm trước anh không cưới cô ta, năm năm sau anh cũng sẽ không lấy! "Còn nữa, nếu con đã nhận nuôi Mộc Mộc, con sẽ có trách nhiệm đối với nó.

Mặc kệ là kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến Mộc Mộc!"
" Minh Liệt mẹ hiểu tâm tình của con.

Cho nên mẹ hi vọng con có thể trở về một chuyến" Giọng nói của bà gần như khẩn cầu khiến người làm con trai như Trác Minh Liệt không đành lòng từ chối, so với người cha chỉ biết ép buộc anh làm này làm kia thì mẹ mới là người thương yêu anh nhất , quan tâm anh nhất từ nhỏ đến lớn!
"Được, gần đây nếu có thời gian con nhất định sẽ về " Trác Minh Liệt thở phào nhẹ nhõm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui