Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng FULL
Ba giờ sáng, Lâm Thi Ngữ bật dạy sau cơn ác mộng.
" Minh Liệt" cô đẩy Trác Minh Liệt ở bên cạnh.
"Sao thế? Lại mơ thấy ác mộng à ?" Trác Minh Liệtcầm cái gối lót sau lưng cô.
"Em mơ thấy có người xảy ra chuyện"
Trác Minh Liệtt gõ cái trán của cô, phía trên đều là mồ hôi.
"Mộng chỉ là giả, không có việc gì có anh ở đây rôi." Anh hôn cái trán của cô một cái, nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Ba giờ một phút, đến lúc trời sáng còn một lúc nữa.
Lâm Thi Ngữ nhắm hai mắt lại, hô hấp vẫn chưa vững vàng.
Trác Minh Liệt cũng không ngủ được.
Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột tới, Trác Minh Liệt khẩn trương sự khẩn trương mà trước nay chưa từng xuất hiện.
"Alo!" Đây là số điện thoại của một người trợ lý của công ty.
"Tổng giám đốc, công ty đã xảy ra chuyện!"
Trác Minh Liệt vội đưa Lâm Thi Ngữ về nhà riêng của mình còn mình thì chạy tới công ty.
"Tình hình bây giờ sao rồi?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
"Tổng giám đốc, công ty bị khống chế.
Cổ phiếu đã ngừng giảm nhưng vốn lưu động bị đóng băng.
Các cô đông của công ty đã đồng loạt nhờ đến luật sư để đảm bảo tài sản của mình!" Trợ lý ủ rũ cúi đầu.
Kết quả này tuy ngoài dự đoán của Trác Minh Liệt nhưng cũng có nghĩa; Trác thị gần như đã bị hủy ở trong tay Phùng Thiếu Diễm và người kia rồi.
.
.
Chuyện đến mức này xem ra cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Tại khách sạn,
Bạch Diệu và quản gia cũng biết về tin tức này.
"Tiên sinh cuối cùng chúng ta cũng đợi được đến ngày này, Trác thị bây giờ cũng đã là của chúng ta!" Quản gia Bạch mỉm cười.
Bạch Diệu khe khẽ thở dài, kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong.
"Nếu như chúng ta có thể tìm lại nốt phần còn lại trong kế hoạch A thì mới gọi là hoàn thiện!" Quản gia Bạch chần chừ "Tiên sinh lúc đầu tôi đã nói với ngài là chúng ta có người phản bội ngài có đoán ra là ai không?"
"Anh nghĩ là ai thì cứ nói thẳng" Bạch Diệu ngồi xuống.
"Tôi nghĩ chính là thiếu gia, năm năm trước cậu ấy về nước đàm phán về kế hoạch A, kế hoạch A biến mất cũng từ đó và đồng thời cậu ấy mang về một cô gái! Tôi to gan phỏng đoán Hardware của kế hoạch A có khi nào đang ở trên người cô gái kia?"
"Ý của anh là Lâm Thi Ngữ? Con gái nhà họ Lâm?"
"Chính là cô ấy."
Nhà họ Lâm,
Lâm Thi An vẫn giam giữ Lý Triết Vũ.
"Lâm Thi An, thật sự bây giờ tôi không biết khuyên anh thế nào cho tốt nữa!" Lý Triết Vũ khinh thường cười "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ cầm bản kế hoạch này đi bán! Sau đó cao chạy xa bay, không trở về nữa!"
Lâm Thi An nhìn anh ta một chút không nói một lời.
.
." Lý Triết Vũ tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện nữa, kế hoạch A hoàn chỉnh là thứ gì ?"
"Nếu như có một ngày anh có thể hoàn chỉnh nó thì tự nhiên sẽ biết nhưng mà trước mắt sẽ không có ai biết được!" Lý Triết Vũ thần bí cười.
Bọn họ đang nói chuyện thì có người giao một phong thư đến.
Lâm Thi An mở ra xem thì ra là thư mời của Bạch Diệu.
Trên đó viết mời hắn đến tiệc rượu tổ chức tại khách sạn Hoa Đế vào tối mai.
"Bác anh lại bắt đầu ra vẻ rồi !" Lâm Thi An ném thư mời sang một bên "Anh nói tôi có nên đi không?"
"Nếu như Tiểu Thi còn sống thì tôi đề nghị anh đừng đi!" Lý Triết Vũ cau mày "Chuyện này có thể là một bữa tiệc lớn nhưng cũng có thể là bữa tối cuối cùng của anh!"
"Hả? Có thể như vậy? Vậy thì tôi phải đi thử một chút!"
Lý Triết Vũ lắc đầu một cái.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
Cầu Cầu và Mộc Mộc nằm mơ cũng không ngờ là mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện.
Nhất là Cầu Cầu, tiểu tử kích động đến phát khóc.
"Mẹ, mẹ chạy đi đâu vậy! Cầu Cầu vẫn luôn không tìm được mẹ!" Cầu Cầu ôm Lâm Thi Ngữ khóc không ngừng.
Mộc Mộc thì lại rất bình tĩnh "Con biết mẹ nhất định sẽ về mà, mẹ rất yêu Mộc Mộc mà!"
Lâm Thi Ngữ rất vui khi được ở bên các con nhưng buồn ở chỗ là cô không thể chính mắt nhìn thấy.
"Mẹ, mắt của mẹ sao rồi?" Mộc Mộc cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của Lâm Thi Ngữ không bình thường.
"Con trai ngoan, Cầu Cầu và Mộc Mộc các con có thể đến gần đây được không, mẹ không nhìn thấy các con!" Lâm Thi Ngữ cười đưa tay ra.
Cầu Cầu chạy vào lòng mẹ đầu tiên sau đó Mộc Mộc cũng sà vào.
Ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người các con, Lâm Thi Ngữ rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác hạnh phúc đã lâu không thấy.
"Mẹ ba đâu?" Mộc Mộc nhìn thấy ba không về cùng cảm thấy rất kỳ quái "Trước đây ba tìm mẹ suột tại sao bây giờ lại không thấy đâu!"
"Ba đi làm sẽ trở về ngay thôi, để mẹ đi nấu bữa sáng cho các con!"
"Không cần đâu mẹ! Cầu Cầu uống sữa tươi là được rồi, Mộc Mộc cũng vậy!" Cầu Cầu rất đau lòng , mắt mẹ không nhìn thấy gì "Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi!" Sau chuyện này Cầu Cầu cứ như là trưởng thành trong một đêm.
"Cầu Cầu" Lâm Thi Ngữ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cầu Cầu cảm động.
"Mẹ, mắt của mẹ khi nào mới có thể nhìn thấy" Mộc Mộc cúi đầu xuống hỏi "Mẹ không thể nhìn thấy làm con rất lo lắng cho mẹ!"
"A, Mẹ khỏe lắm các con không phải lo lắng! Mặc dù mắt mẹ tạm thời không nhìn thấy nhưng vẫn có thể chăm sóc cho hai con!"
Ba mẹ con đang nói chuyện bỗng dưng có người nhét một vật qua khe cửa.
"Báo sao?" Mộc Mộc chạy tới nhặt từ trên mặt đất lên một lá thư.
"Mẹ đây là gì?"
"Hình dáng ra sao ?"
"Màu hồng phía trên có một cái nơ"
"Để tớ xem một chút" Cầu Cầu cầm lên, mặc dù nó không biết mấy chữ hán nhưng lại biết rất nhiều từ tiếng anh vì nó lớn lên ở Canada "Mẹ là in¬vi¬tôi¬tion!"
"Thư mời?"
Mộc Mộc không chịu yếu thế, cần phải mở ra xem bên trong là cái gì.
"Cậu đến đấy thôi, bây giờ là nhiệm vụ của tớ" Nó nói tất cả những chữ nó biết ra.
Lâm Thi Ngữ nghe Mộc Mộc nói, cô phát hiện đây không giống thư mời mà là thư nặc danh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...