″ Anh không sao" Trác Minh Liệt vừa nói không có việc gì nhưng đầu lai choáng váng hoa cả mắt.
"Minh Liệt!" Tiểu Thi nắm chặt tay Trác Minh Liệt, nước mắt rơi không ngừng "Tại sao anh lại bị vậy?"
"Anh vội muốn đến chỗ Mộc Mộc nên bị ngã một chút" Do mất máu nên giọng của Trác Minh Liệt cũng không ổn.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi là em chăm sóc Mộc Mộc không tốt" Tiểu Thi vừa khóc vừa nói lời xin lỗi với Trác Minh Liệt.
"Chú Minh Liệt mặc kệ mẹ đi, chuyện này nhất định là do cái cô kia" Cầu Cầu cũng kéo áoTrác Minh Liệt khóc lớn.
Trác Trác Minh Liệt nhìn khóc Tiểu Thi đến mức sưng đỏ cả hai mắt lòng cũng rất đau, anh làm sao có thể trách cô chứ ! Cái này nho nhỏ phụ nữ có lẽ chính là cá kinh nghiệm thiên tân vạn khổ sinh hạ Mộc Mộc người của nha!
"Không khóc, em và Cầu Cầu đừng khóc, nhất định Mộc Mộc sẽ không có chuyện gì chúng ta phải tin tưởng vào con!" Trác Minh Liệt ôm chặt Tiểu Thi vào trong ngực, vỗ lưng của cô "Mộc Mộc nhất định không có việc gì!"
Tim Tiểu Thi đau như bị đao cắt, mặc dù Mộc Mộc và cô không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào nhưng tình cảm của cô đối với nó cũng y nguyên như tình cảm của Mộc Mộc đối với cô.
Vào giờ phút này biết Mộc Mộc nguy kịch, trái tim cô như bị khoét đi một lỗ hổng lớn.
Mặc dù Trác Minh Liệt tìm đủ mọi cách an ủi cô nhưng vẫn không thể áo chế được bi thương trong lòng.
.
.
Nhất định là do cô đem vi khuẩn (virus) nào đó vào phòng Mộc Mộc hoặc là không chú ý đến nó, để cho nó không cẩn thận tiếp xúc vào thứ gì, tóm lại đều là lỗi của cô!
"Tiểu Thi em đừng khóc nữa? Em là mẹ của Mộc Mộc ! Mẹ chính là Thượng Đế của con, em hãy nghe cho kỹ Mộc Mộc nhất định không có việc gì!" Trác Minh Liệt nâng cánh tay đẫm máu của mình lau đi những giọt nước mặt của cô nhưng hai mắt của chính anh cũng cay cay, cũng đỏ hồng.
Anh vừa mới tìm được con trai của mình, đứa bé đó đã chịu quá nhiều đau khổ ở Cô nhi viện, anh còn chưa bù đắp được gì cho con, chẳng lẽ nó đã lại bỏ anh đi " Em không phải mẹ của Mộc Mộc, em không xứng, là em không chăm sóc tốt cho nó!" Tiểu Thi đem cả mặt vùi vào trong mái tóc, trong lòng bàn tay Trác Minh Liệt cảm giác được nước mắt của cô càng ngày rơi càng nhiều, tràn ra khỏi đó.
"Đủ rồi!" Trác Minh Liệt chợt quát lên hai tay nắm chặt bả vai của Tiểu Thi "Em là mẹ của Mộc Mộc! Em biết không Mộc Mộc rất thích em! Khi nó bị bệnh tỉnh lại người đầu tiên nó muốn gặp là em! Tại sao trong giây phút nay em có thể nói những lời nói như vậy! Mộc Mộc ở bên trong sẽ nghĩ sao!"
"Cầu xin anh, em cầu xin anh đừng nói nữa!" Tiểu Thi ngồi xổm xuống "Nếu như có thể lựa chọn em tình nguyện lấy mạng của mình thay cho Mộc Mộc"
"Tiểu Thi, lòng của em anh hiểu, anh và em đều đau như nhau, vì vậy chúng ta hãy cùng nhau chờ kết quả nhưng trước lúc đó đừng tự tạo áp lực cho mình, được không em?" Trác Minh Liệt dịu dàng lau đi nước mắt của Tiểu Thi, thâm tình nhìn cô!
Tiếng khóc của Tiểu Thi ngừng lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình lòng không khỏi nhói đau.
.
Người đàn ông này giống như là một ngọn núi của cô, cho dù là trời có sập xuống cũng sẽ thay cô đỡ lấy.
Cô im lặng dúi đầu vào ngực của anh, lắng nghe nhịp tim mãnh liệt kia.
Cô suy nghĩ nhiều cũng cố an ủi anh một chút nhưng cô không nói ra, cô sợ vừa lên tiếng nước mắt sẽ lại rơi.
Hai người cứ như vậy ma ôm nhau , hai trái tim sát lại với nhau như hoa một nhịp đập vì vậy mà tạo nên một thế giới vì có tình yêu mà trở lên dũng cảm.
Bọn họ từng giây từng phút, chờ kết quả, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Đột nhiên phòng cấp cứu cửa mở ra Tiểu Thi, Cầu Cầu và Trác Minh Liệt vội chạy lại.
"Bác sĩ tình hình ra sao rồi?"
"Anh chị ai là cha mẹ của đứa bé?" Giọng bác sĩ trầm trọng, lòng của Trác Minh Liệt đột nhiên chìm xuống đáy cốc.
"Tôi là ba của bé"
"Thật xin lỗi, Trác tiên sinh , chúng tôi đến báo cho ngài biết, tình hình của con trai ngài rất nguy kịch, suốt từ buổi tối đến bây giờ mà đứa bé không tỉnh lại lần nào!"
"Không " Tiểu Thi nắm tay bác sĩ "Van cầu ngài, bác sĩ làm ơn hay cứu cứu lấy Mộc Mộc!"
"Tiểu thư, cô không cần như vậy, chúng tôi cũng không hi vọng có ngày hôm nay"
Hai mắt Trác Minh Liệt sưng đỏ , anh run rẩy mà đón nhận thông báo về con trai.
"Trác Minh Liệt!" Tiểu Thi biết sự ẩn nhẫn của anh đã đến cực hạn cô dang tay vòng chắc hông của anh, dùng sức ôm anh run giọng nói: " Anh đừng vội thất vọng, đó chỉ là thông báo nguy kịch mà thôi nhất định sẽ có kỳ tích ! Vừa rồi anh còn nói với em là phải tin tưởng Mộc Mộc mà"
Trác Minh Liệt im lặng cúi xuống, hai cánh tay cũng buông thõng "Tiểu Thi, em biết không Mộc Mộc là con trai ruột của anh!" Trác Minh Liệt nhẹ nhành nói ra, giọng nói như vô lực bất đắc dĩ khổ sở thậm chí là tức giận! Tiểu Thi từ từ buông lỏng tay ra, cô khó có thể tin nhìn anh "Trác Minh Liệt anh nói thật sao?"
Trác Trác Minh Liệt khổ sở gật đầu một cái, anh đã không còn đủ hơi sức để nói chuyện.
Tiểu Thi thất hồn lạc phách lui về sau một bước, tất cả ý nghĩ trong đầu bỗng nhiên biến mất, cả đầu trống rỗng, miệng tự lẩm bẩm: " Tại sao có thể như vậy?" Mộc Mộc lại có thể là con trai ruột của Trác Minh Liệt!
"Anh cũng mới biết, cho nên anh vốn định sẽ bù đắp lại toàn bộ tình cảm lại cho nó" Trác Minh Liệt khổ sở cúi đầu.
Hai người đều không nói chuyện, Cầu Cầu ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt.
"Mẹ, chú mọi người đừng khóc nữa, Mộc Mộc đã đồng ý con là cậu ấy sẽ hồi phục thât tốt, để cùng chú Minh Liệt đến nhà con tắm chung mà, nhất định cậu ấy sẽ không quên!"
Câu nói của Cầu Cầu càng làm cho lòng người thêm chua xót, nó còn nhỏ đã hiểu rõ cái gì là sinh ly tử biệt đâu.
" Hay là chúng ta vào thăm câu ấy một chút, để mẹ kể chuyện cho cậu ấy nghe , có khi điều ấy lại giúp ích cho Mộc Mộc!" Cầu Cầu đề nghị!
Đúng lúc ấy thì tất cả các bác sĩ trong phòng cấp cứu đều đi ra, Trác Minh Liệt đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì.
"Trác tiên sinh, sau suột một đêm cố gắng hết sức tình trạng của Mộc Mộc cũng đã ổn định nhưng trước tối ngay mai nếu bé tỉnh lại được thì tất cả sẽ qua!" Bác sĩ đồng tình nhìn Trác Minh Liệt và Tiểu Thi, hi vọng lời của mình có thể cho mang đến cho bọn họ một tia hi vọng.
Mời các bạn sang web .
đọc nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...