Xấu hổ xấu hổ, che che chắn chắn rời khỏi khách sạn thì màn đêm đã buông xuống, ánh đèn nê ôn đã sáng bừng khiến thành phố ban đêm thật đẹp, thật náo nhiệt.
Bạch Lăng thực sự không thể tin được, vợ chồng cô thật sự đem con gái cho người khác trông rồi cùng tới khách sạn …
Trời ạ! Bọn họ thật sự là những phụ huynh vô trách nhiệm
Trời ạ! Lớn lên Nghiên Nghiên biết chuyện này nhất định sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Trời ạ! Bọn họ thật sự là quá tệ.
– Bữa tối muốn ăn gì?
Kẻ vô trách nhiệm nhất lại mỉm cười hỏi cô. Anh không hề có chút xấu hổ nào mà còn nghĩ tối nay ăn gì?!
– Mấy giờ? Không biết Nghiên Nghiên có ngoan ngoãn, nghe lời không, có chịu ăn cơm, uống sữa, có khóc không?
Cô u sầu nói, muốn nhìn xem biểu hiện của anh thế nào. Nói về mặt yêu thương con gái thì anh tuyệt đối hơn cô nhiều.
– Yên tâm, con ngoan lắm.
– Cái gì?
– Anh gọi về hỏi thăm rồi.
– Anh gọi lúc nào, sao em không biết?
Anh nhếch miệng cười với cô, sau đó mới ái muội nói:
– Bởi vì lúc ấy em mệt đến ngủ mê man.
Bạch Lăng không ngăn được mà đỏ bừng mặt.
Đồ Thánh mỉm cười:
– Ôn Lực Nhã nói Nghiên Nghiên rất ngoan, bảo chúng ta không cần lo lắng, vui vẻ mà hưởng thụ ngày kỷ niệm kết hôn. Cho dù nửa đêm hay sáng sớm về cũng không sao.
– Sao cô ấy lại biết hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn? Cô hoài nghi hỏi.
– Anh nói cho cô ấy.
Cô trợn to mắt, thật không thể tin được anh sẽ làm như thế:
– Không phải anh yêu nhất là Nghiên Nghiên, có bao nhiêu thời gian đều chơi đùa cùng con sao?
– Em nói nhầm rồi, anh đúng là yêu Nghiên Nghiên nhưng không phải là nhất, người anh yêu nhất là em mới đúng. Anh nhướng mày nói.
– Chuyện lạ! Cô làm mặt quỷ với anh.
– Không tin? Thế thì chúng ta quay lại.
Đồ Thánh ôm vai cô, quay người cô 180 độ.
– Quay lại đâu? Cô kì quái hỏi lại.
– Khách sạn khi nãy.
Bạch Lăng trừng mắt còn anh thì cười ha ha.
– Anh đùa thôi.
– Anh thật sự đùa thôi à? Cô hoài nghi nhìn anh.
– Sao thế, trông em như có vẻ thất vọng. Anh nhíu mày nói.
– Làm gì có! Cô tròn mắt kêu lên.
Đồ Thánh lại bị phản ứng kịch liệt của cô mà cười lớn.
– Không để ý đến anh nữa
Cô tức giận xoay người rời đi, một giây sau lại bị tay anh kéo vào lòng.
– Xin lỗi bà xã. Anh cười nói: – thực ra, anh nghĩ ở gần đây có nhà hàng rất ngon, trước kia chúng ta đã từng đến đó vài lần, em khen đồ ăn nơi đó không tiếc lời. Tuy không biết bây giờ nhà hàng còn không nhưng chúng ta thử đi xem nhé?
– Chúng ta đã từng đến đó?
– ừ. Anh mỉm cười gật đầu.
– là nhà ăn thế nào? Bạch Lăng tò mò hỏi.
– nhà hàng Ý
– á! Em thích ăn mỳ Ý. Hai mắt cô sáng bừng lên.
– Anh biết! Anh mỉm cười sủng ái nhìn cô: – như vậy, tối nay chúng ta ăn mỳ ý được không?
Cô gật đầu như giã tỏi:
– Được.
Nhà hàng Ý kia không chỉ vẫn còn mà ông chủ nhà hàng thậm chí còn nhớ hai vợ chồng bọn họ. Sau đó, biết được hôm nay là ngày kỉ niệm năm năm kết hôn, ông còn nhiệt tình thay bọn họ sắp đặt bàn ăn có ánh nến lãng mạn còn thông báo để cho các khách hàng ở đó chúc mừng họ, khiến không khí nhà hàng ấm áp rộn rã hẳn lên.
Từ đầu, Bạch Lăng dù có chút ngại ngừng nhưng vì không khí thật sự quá cuồng nhiệt, vui vẻ khiến cô cũng buông lỏng bản thân mà chơi đùa cùng mọi người.
Đồ Thánh thì càng không phải nói, ngay từ đầu khi thấy ông chủ khen Bạch Lăng vẫn xinh đẹp, còn nói hâm mộ anh lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy thì anh vui đến quên trời. Hơn nữa, ông chủ lại thức thời giúp họ chuẩn bị bữa tối lãng mạn, lại còn miễn phí rượu vang, sau đó, anh cùng ông chủ kề vai sát cánh, gọi huynh xưng đệ…
Tóm lại, tối hôm đó ở nhà ăn mọi người chơi đến điên rồi.
Chờ đôi vợ chồng này về đến nhà thì cũng gần đến 12h
Đi vào phòng ngủ chỉ thấy vợ chồng Tề Thác không khách khí ôm con gái họ ngủ say trên giường như thể họ mới là chủ nhà, là cha mẹ của Nghiên Nghiên, làm cho ddt và Bạch Lăng dở khóc dở cười.
Tiễn đôi vợ chồng bảo mẫu lâm thời, nhìn con gái ngủ say, Đồ Thánh và Bạch Lăng và phòng tắm tắm uyên ương, sau đó không tránh khỏi lau súng phát hỏa, lại ở phòng tắm yêu nhau một hồi, rồi mới kiệt sức mà trở lại giường, ôm con gái ngủ.
Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, một nhà ba người ngủ thẳng đến gần 10h mới dậy, ăn sáng xong thì cùng ra ngoài đi picnic.
Bọn họ đến Đào Viên, dọc theo đường đi có rất nhiều nông trường trồng hoa. Lúc này đang là mùa xuân trăm hoa đua nở, thật là đẹp không sao tả xiết.
Vừa đi vừa chơi, Nghiên Nghiên vui vẻ vô cùng, cười toe toét. Lạ nhất là cô nhóc kia cứ lên xe là ngủ, xuống xe thì vui vẻ chơi đùa không lãng phí lấy nửa phút.
Buổi tối, bọn họ ngủ ở một nhà dân dưới núi. Chủ nhà là đôi vợ chồng trung niên cười tươi thân thiết, vì học không có con nên nhìn thấy tiểu thiên sứ Nghiên Nghiên thì yêu không rời tay.
Hai ngày một đêm đi dã ngoại, thu hoạch lớn nhất là một đống ảnh chụp. Điều này cũng khiến Bạch Lăng đột nhiên phát hiện, trước đó, vợ chồng họ thật sự là chẳng có lấy mấy tấm ảnh chung, trừ lần đi nghỉ trăng mật thì cơ bản là không có.
Cô nhắc đến chuyện này, Đồ Thánh lập tức áy náy ôm cô vào lòng, giải thích với cô, nói từ sau sẽ bồi thường cho cô, đưa mẹ con cô đi du lịch khắp nơi. Cô mỉm cười đạp:
– Em mỏi mắt chờ mong.
Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, ảnh chụp tuy không cần rửa nhưng cũng vẫn xem được. Nhưng cô lại thích rửa những bức ảnh đẹp, đặt ở khắp nơi, lúc nào cũng có thể xem, còn có thể đem khoe với bạn bè.
Cho nên nhân lúc Nghiên Nghiên ngủ trưa, cô nhờ chị Lâm để ý bé rồi cầm USB lưu ảnh chụp đến hiệu ảnh gần đó để rửa ảnh
Ông chủ nói nếu cô cần gấp thì 40’ sau có thể đến lấy.
Cô vui vẻ đồng ý vì bình thường Nghiên Nghiên ngủ trưa đều ngủ đến hai giờ nên không thành vấn đề. Cho nên cô sang cửa hàng tiện lợi bên đường xem tạp chí cho đến lúc được 40’ thì cô mới cầm tạp chí đến tính tiền sau đó ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Thấy đèn xanh sáng lên, cô đi lên đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, muốn sang đường.
Đột nhiên một tiếng động cơ ô tô rít lên bên tai, cô quay đầu chỉ thấy chiếc xe bạc vốn đỗ bên đường đột nhiên đâm về phía cô tựa như muốn dồn cô vào chỗ chết.
Cô hoảng sợ đến tròn mắt, dưới tình thế cấp bách, cô cảm giác mình không thể né tránh, cô giơ tay ra đỡ, rồi trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông, tự mình lùi lại, rồi té mạnh xuống đường.
Lúc đó, cô không hề cảm giác thấy đau, chỉ thấy trong đầu trống rỗng, tim đập như trống, rồi sau đó, tiếng mọi người nói chuyện dần dần truyền vào tai cô. Cô nhìn có người xúm đến hỏi han.
– Cô à, cô có sao không?
– Cô à, cô thế nào rồi!
– Cô à, cô có bị thương ở đâu không?
– Đáng chết! Cái xe kia làm cái quỷ gì, chính là muốn giết người mà!
Giết người? cô cũng có cảm giác này, chiếc xe kia dường như nhắm đến cô, chuyện khi nãy tuyệt không phải là ngoài ý muốn nhưng vì sao lại thế?
Đầu còn chưa thể suy nghĩ bình thường, mà bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ chuyện này. Cô ngẩng đầu nhìn nàng mặt không còn chút máu, miễn cưỡng cười cảm ơn những người xung quanh.
– Cảm ơn, tôi không sao. Giọng nói của cô vẫn có chút run run.
– Cô thật sự không có chuyện gì cứ?
– Không sao.
Cô lắc đầu rồi định đứng lên nhưng không hiểu vì sao không thể đứng lên được.
Hai người bên cạnh đều vươn tay đỡ cô đứng lên.
– Cảm ơn.
Cô cảm ơn bọn họ rồi lễ phép rút tay lại nhưng lập tức lại không thể đứng vững.
– Cẩn thận.
Bọn họ không hẹn mà cùng hô to, khi Bạch Lăng ngã vội vã giữ chặt lấy cô.
– Cô bị thương sao? Một người hỏi.
Đến khi thấy đối phương hỏi như vậy cô mới cảm giác mắt cá chân mình đau đớn, lúc đầu chỉ hơi đau nhưng khi sự kinh hãi biến mất thì cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng, đau đến khó chịu được.
– Hình như chân tôi bị thương. Cô nhíu mày nhịn đau nói.
Một người khác ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân cô rồi đứng dậy nói:
– Mắt cá chân cô bị sưng lớn lắm, không biết có bị gãy xương không?
– Cô có ở gần đây không? Có cần gọi người nhà đến không hay là chúng tôi đưa cô đến bệnh viện luôn?
Một người nhiệt tình hỏi.
Cô hơi do dự, không muốn để Nghiên Nghiên ở trong nhà như thế, Nghiên Nghiên còn không quen với chị Lâm nhưng chân cô thì nhất định phải đến bệnh viện mới được. Suy nghĩ một lát, cô nói∷
– Có thể phiền mọi người đỡ tôi đến cửa hàng chụp ảnh kia không?
– Cửa hàng chụp ảnh? Nhà cô à?
– Không phải nhưng rất gần nhà tôi, cho nên tôi muốn đến đó chờ người nhà. Cảm ơn các vị rất nhiều.
Đưa cô đến cửa hàng chụp ảnh rồi, những người tốt cũng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...