– Anh không xứng với Chỉ Linh.
Quý Hy đang nắm nhắm mắt trên ghế đá công viên, hưởng thụ gió mát, ánh mặt trời cùng thiên nhiên chan hòa, tự nhiên lại có tiếng nói bên cạnh khiến anh khó chịu trừng mắt nhìn người mới tới
À thì ra là anh ta. Ngô Kính Hiền.
– Xin hỏi có chuyện gì sao. Anh lười biếng ngồi dậy
– Anh không xứng với Chỉ Linh.
Còn tưởng anh không nghe thấy mình nói, Ngô Kình Hiền giận giữ trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại
Anh đã âm thầm quan sát Quý Hy mấy ngày, phát hiện người đàn ông này ngoài bề ngoài đẹp trai ra thì chẳng có chỗ nào tốt. Suốt ngày ở nhà không làm gì. Là kẻ sống dựa vào đàn bà nuôi, ăn cơm búng (chỉ những luôn ăn sẵn). Anh không hiểu vì sao Nguyên Chỉ Linh lại lấy một người như thế. Chỉ vì anh ta đẹp trai thôi sao?
– Những lời này anh đã nói rồi. Nếu anh chỉ muốn nói thế, bây giờ nói xong rồi có thể đi rồi chứ, đừng làm phiền người khác ngủ.
Quý Hy lười biếng xua tay đuổi người, làm như lại chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp.
– Tôi sẽ không để cho Chỉ Linh lấy một người như anh
Ngô Kính Hiền tức giận kêu.
– Thật tiếc, cô ấy đã lấy tôi rồi, anh không biết sao?
Quý Hy ngoáy lỗ tai, miễn cưỡng nhìn anh.
– Anh…. anh‼!
Ngô Kính Hiền giận giữ nắm cổ áo anh, kéo anh dậy
Tới gần anh, Ngô Kính Hiền mới cảm giác hai người cao thấp chênh lệch
Quý Hy cao hơn anh một cái đầu, khiến anh không thể không ngửa cổ mà nhìn. Nhưng có là như vậy, đối mặt với một kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc mà bên trong chỉ là bông rách, hết ăn lại nằm chỉ biết dựa vào phụ nữ, anh sao phải cảm thấy thua kém?
– Tôi muốn anh ngay lập tức tránh xa mẹ con Chỉ Linh, có nghe thấy không? Anh hung hãn ra lệnh
– Nghe rồi, nhưng dựa vào cái gì mà anh bắt tôi phải nghe lời anh? Còn nữa, thế này không thoải mái chút nào?
Quý Hy gỡ tay anh ra, bộ dáng cà lơ phất phơ.
– Dựa vào anh không xứng với Chỉ Linh, anh là kẻ không biết xấu hổ, vô sỉ.
– Anh đang sỉ nhục người khác đấy. Quý Hy ngồi lại.
– Tôi nói sai chắc, có chân có tay cũng không làm việc, ngày nào cũng ở nhà chờ ăn cơm nhuyễn. Loại người như anh không phải là vô sỉ hay sao?
– Tôi không việc gì phải giải thích cách sống của mình với người ngoài.
Anh liếc Ngô Kính Hiền một cái.
– Anh có phải là đàn ông không? Có lòng tự trọng không? Có biết thế nào là liêm sỉ không?
Ngô Kính Hiền tức đến nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
– Có phải hay không? Có hay không? Hiểu hay không hiểu cũng không phải chuyện của anh? Chỉ cần Chỉ Linh nhận tôi là được. Còn những người ngoài như anh không quan hệ.
Quý Hy lạnh lùng cười, bắt đầu thấy không kiên nhẫn
Chỉ Linh đã kết hôn cùng anh, cùng ở một chỗ chẳng lẽ người này không thể lặng lẽ rút lui hay sao?
Ngô Kính Hiền hơi im lặng một chút rồi đột nhiên lại ngạo mạn nói:
– Chắc anh không biết căn phòng mà Chỉ Linh đang ở và cửa hàng quần áo kia đều là của nhà tôi chứ?
– Thế thì làm sao? Quý Hy thuận miệng hỏi.
– Anh muốn biết không
– Không cần thiết.
– Tôi…Ngô Kính Hiền tắc lời, thẹn quá thành giận nói: – dù sao tôi cũng nói cho anh….
– Không cần, tôi nghĩ anh muốn nói cho tôi là nếu không làm theo lời anh, anh sẽ đòi phòng ở và cửa hàng quần áo đúng không?
Quý Hy cắt lời anh
– Đúng thế?
– Ai! Tôi thật sợ quá đi. Quý Hy ra vẻ nói, trên mặt đầy sự trào phúng, châm chọc
– Anh ! Ngô Kính Hiền sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
– Anh thích làm gì thì cứ làm, không cần phải đến đây xin phép tôi.
Anh nhàm chán nói.
– Anh không sợ sao? Nếu tôi lấy lại phòng thì ba người đừng nói là chỗ ở không có mà công việc của Chỉ Linh cũng không còn. Anh vì tư lợi bản thân mà nhẫn tâm để mẹ con cô ấy phải sống khổ sở sao?
Ngô Kính Hiền phẫn nộ chất vấn.
Anh nhún vai, ra vẻ như chẳng liên quan đến mình.
– Anh là đồ vô sỉ, anh kết hôn với Chỉ Linh chỉ là lợi dụng cô ấy đúng không?
Ngô Kính Hiên nắm chặt tay thành quyền, tức đến phát run.
– Tùy anh thích nói gì cũng được. Nhưng có chuyện tôi nghĩ nói trước cho anh thì tốt hơn. Bất kể anh làm gì, đời này Chỉ Linh sẽ chỉ làm vợ tôi, Nhân Nhân cũng sẽ chỉ gọi một mình tôi là cha thôi.
Quý Hy mặt không đổi sắc, nói xong anh đứng dậy, quay người bước đi. Tâm tình hưởng thụ thiên nhiên cũng bị phá vỡ rồi, về nhà ngủ còn yên tĩnh hơn.
– Anh muốn đi đâu. Ngô Kính Hiền nổi giận đùng đùng, điên cuồng hét lên.
– Về nhà ngủ. Anh không thèm quay đầu nói.
– Anh. Anh đừng tưởng tôi chỉ nói suông. Ngô Kính Hiền vẫn đang gào thét
Quý Hy ngoáy lỗ tai, coi như không nghe thấy mà tiếp tục đi. Ầm ỹ muốn chết. Tốt nhất là anh ta cứ làm như thế càng nhan càng tốt, như thế mình cũng sẽ không phải “phụ xướng phu tùy” (vợ nói chồng theo) mà cũng vợ và con gái chen chúc trong gian nhà nhỏ tí kia nữa.
Ai, còn tận hai tháng, thật là mệt nha.
Anh muốn thuyết phục Chỉ Linh đồng ý chuyển nhà, đổi một nhà lớn hơn, thoải mái hơn. Nếu không ít nhất cũng nên đổi chiếc giường lớn hơn một chút nha.
Trời mới biết bây giờ một nhà ba người ngủ trên chiếc giường này khốn khổ thế nào. Anh tối nào cũng khó mà ngủ, chỉ xoay người cũng sẽ động đến con gái, lại làm vợ ngã xuống giường, cho nên mỗi ngày ngủ đều không đủ. Anh chỉ có thể thừa lúc con gái đi học, vợ đi làm mà ngủ bù.
Nghĩ đến ngủ bù, Quý Hi nhịn không được ngáp một cái rõ to.
Về nhà ngủ vẫn tốt hơn. Nhưng trước khi ngủ nhất định phải đặt báo thức, 3 rưỡi phải dậy đến nhà trẻ đón Nhân Nhân rồi lại đi đón vợ nữa.
Cuộc sống như vậy, thật nhàn nhã, hạnh phúc.
Đương nhiên, nếu có thể đổi phòng ở và đổi chiếc giường lớn hơn anh sẽ càng hạnh phúc.
Bởi vì đột nhiên Quý Hy có việc phải về Đài Bắc nên hôm nay Nguyên Chỉ Linh đến vườn trẻ đón con gái tan học. Nhưng không nghĩ Nhân Nhân nhìn thấy cô không giống trước kia vội vã chạy về phía cô, đã thế lại còn bày ra bộ mặt thất vọng nhìn xung quanh.
– Mẹ, cha đâu? Nhân Nhân hỏi.
Cô ôm con gái vào lòng, cố ý lấy đau lòng hỏi:
– Nhân Nhân chỉ thích cha đón mà không thích mẹ. Mẹ buồn quá đi.
– Không phải ạ. Con cũng rất yêu mẹ, yêu mẹ nhất.
Nhân Nhân vội ôm cổ cô làm nũng.
– Thật không?
– Thật. Nhân Nhân gật đầu.
– Thế thì hôn mẹ một cái.
Bé lập tức ngẩng đầu lên thơm mẹ một cái thật kêu.
Nguyên Chỉ Linh lập tức tươi cười, lúc trước bị đả kích và thất vọng được con gái thơm liền được vuốt xuống.
– Cha đi Đài Bắc tối sẽ về.
Cô đứng dậy giải thích với Nhân Nhân vừa chào cô giáo rồi mới dắt con gái đi về.
– À. Nhân Nhân khẽ kêu, đi được vài bước đột nhiên hỏi:
– Mẹ ơi, đồ mặt trắng (chỉ những giai chỉ có mã bề ngoài) là gì? Là mặt rất trắng ạ
Nguyên Chỉ Linh kinh ngạc dừng bước, cúi đầu nhìn con:
– Ai nói với con những từ này. Ở vườn trẻ sao lại xuất hiện những từ ngữ như vậy
– Đồng Đồng. Nhân Nhân đáp
Lại là Đồng Đồng! Cô cũng sớm đoán nhưng vấn đề là Đồng Đồng học những lời này từ đâu?
– Sao Đồng Đồng lại nói với con như thế?
– Bạn ấy nói cha là đồ mặt trắng.
– Con nói gì?
Cô không nhịn được mà kêu lớn khiến Nhân Nhân cũng hoảng hốt nhìn cô.
Cô hít sâu, khống chế cảm xúc của mình để tránh lại dọa đến con.
– Xin lỗi Nhân Nhân, mẹ không cố ý lớn tiếng như thế. Cô ôn nhu giải thích với con: – con nói cho mẹ, sao Đồng Đồng lại nói cha là đồ mặt trắng? Ai nói cho bạn ấy?
– Bạn ấy nói là bố mẹ bạn nói, còn có nhiều người đồ mặt trắng còn nói cha ăn cháo. Nhân Nhân thành thật kể
– Ăn cháo? Chú Ngô lại nói cha ăn cháo? Cô ngồi xuống hỏi con.
Nhân Nhân lắc đầu:
– Chú Ngô nói cha ăn cơm nhuyễn, con hỏi thì cha bảo cơm nhuyễn chính là cháo
Cơm nhuyễn chính là –
Nguyên Chỉ Linh cả người cứng đờ, nháy mắt đã hiểu. Ăn cơm nhuyễn! Nhân Nhân vừa nãy là nói ăn cơm nhuyễn chữ không phải ăn cháo.
Vì sao Ngô Kính Hiền lại nói vậy? Aao lại công kích Quý Hy, mà Quý Hy còn không đề cập đến chuyện này với cô.
Nhân Nhân vừa kể là cha mẹ Đồng Đồng và rất nhiều người nói vậy. Vì sao lại có nhiều người nói thế.
Quý Hy tuy cùng mẹ con cô ở chung nhưng chưa bao giờ dùng một đồng của cô, mỗi lần cùng ra ngoài đều là anh trả tiền, sao có thể là ăn cơm nhuyễn.
Hơn nữa anh ở cùng mẹ con cô không phải vì anh không có nhà. Ông nội để lại cho anh căn nhà còn lớn gấp ba lần gian phòng bây giờ của cô.
Còn nữa, tuy rằng hiện giờ công việc của anh không thực sự ổn định nhưng anh là thạc sĩ từ Mỹ về, sao có thể nói là thất nghiệp được.
Rốt cuộc là ai ăn không ngồi rồi tung tin ác ý hại Quý Hy?
Có phải anh đã sớm biết rồi không, vì sao không nói cho cô
Cô rất tức, thật sự rất tức.
– Mẹ.
Cảm nhận được sự tức giận của cô, Nhân Nhân cẩn thận gọi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cảnh giác.
Nguyên Chỉ Linh hít sâu cố gắng khống chế cảm xúc tránh làm con gái sợ.
– Nhân Nhân đồng ý với mẹ, sau này không được nói “đồ mặt trắng” gì nữa được không?
Cô nghiêm túc dạy con.
– Vì sao? Vì nó là những lời không tốt, giống như “thí” (rắm) sao?
Nhân Nhân ngây thơ nhìn cô hỏi.
– Đúng.
– Vâng ạ.
Nhân Nhân nhu thuận gật đầu, nhớ kỹ đây là cấm ngữ (từ không được nói). Ngày mai đi nhà trẻ bé sẽ bảo Đồng Đồng là tiểu bạch kiểm và “thí” đều là những lời không tốt, trẻ con không được nói, nói sẽ không phải là bé ngoan.
Nguyên Chỉ Linh đứng dậy dắt tay con gái về nhà. Cô vừa đi vừa nghĩ mình nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện cùng Ngô Kính Hiền, muốn tìm hiểu rõ vì sao anh lại nói những lời này với Quý Hy, và cô cũng phải tìm ra ai là kẻ tung tin đồn này.
– Mẹ, chú Ngô kìa.
Nhân Nhân đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Ngô Kính Hiền đang tươi cười đi đến gần.
Thật là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Anh ta đến là vừa đúng lúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...