Mấy người định đi ăn cơm, nhưng bởi vì quy định ở Hương Cảng rất nhiều, vị trí đậu xe thường cách chỗ ăn cơm rất xa, cho nên bọn họ tùy chọn một nhà hàng gần đây.
Đoạn Tuấn Hiền phát hiện một chiếc bánh ngọt ở xe đẩy bên đường, vội vàng xin lão bản làm, Hàn Na cùng Lý Thái cũng không có ăn loại này, liền vội vàng hỏi đây là cái gì.
Đoạn Tuấn Hiền không có mở miệng, anh chỉ muốn mua cho Ngải Hiểu Giai ăn mà thôi, trước kia bọn họ thường ăn vặt như vậy, anh vốn không thích ăn những thứ này, nhưng bởi vì Ngải Hiểu Giai không bỏ được, cho dù như thế nào cũng muốn ăn đủ no, cho nên cô thường ở ven đường ăn mấy thứ linh tinh coi như một bữa ăn.
Ngải Hiểu Giai nhìn bánh trứng gà thật lâu chưa ăn, không ngờ Đoạn Tuấn Hiền còn nhớ rõ, nhớ rõ cô thích ăn những thứ gì.
"Loại đồ ăn ven đường này có thể ăn không? Không lo lắng không vệ sinh sao?" Hàn Na không dám nếm thử, đồng thời cũng không dám tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền sẽ ăn quán ăn ven đường.
Lão bản hiển nhiên nghe hiểu được tiếng phổ thông, mất hứng nói mấy câu, Ngải Hiểu Giai liền vội vàng nói.
"Thì ra cô cũng biết nói tiếng Việt ngữ ." Lý Thái kinh ngạc, trước anh còn lo lắng cô một mình ở Hương Cảng sẽ bị lạc đường.
"Ừ, trước kia đã học qua." Ngải Hiểu Giai chợt cảm thấy hối hận, cô lại ở trước mặt họ biểu lộ ra.
Đoạn Tuấn Hiền cũng rất vui vẻ, cầm lên hai phần trứng gà một phần cho Lý Thái, sau đó cầm một phần khác, từ bên trong lấy ra lòng trứng gà nóng, đưa tới khóe miệng Ngải Hiểu Giai, Ngải Hiểu Giai cảm thấy lúng túng, tại sao anh có thể làm như vậy?
Cô đang muốn cự tuyệt, nhưng anh lại dùng tiếng Việt ngữ nói: "Không phải em rất thích ăn món này sao? Tôi chỉ mua hai phần, em phải ăn chung cùng tôi, em cũng chưa có ăn gì." Lão bản ở một bên cười không ngừng, nói hai người xứng đôi.
Lý Thái cùng Hàn Na hoàn toàn không nghĩ tới Đoạn Tuấn Hiền vì Ngải Hiểu Giai mà làm vậy, bọn họ rất kinh ngạc nhìn anh, mặc dù bọn họ nghe không hiểu lời của lão bản, nhưng từ nụ cười kia cũng có thể cảm giác được bọn họ là có tình cảm.
Ngải Hiểu Giai cự tuyệt không ăn"Đi thôi, lúc nữa là đến bữa ăn chính rồi, còn ăn những thứ đồ này làm gì." " không phải trước kia em rất thích ăn sao? Thật không muốn ăn sao?" Đoạn Tuấn Hiền cười uy hiếp nói.
Ngải Hiểu Giai cảm thấy rất lúng túng, rõ ràng có người khác đang ở đây, nếu tiếp tục như vậy mọi người sẽ biết quan hệ của bọn họ mất, nhưng nhìn nét mặt Đoạn Tuấn Hiền, thì dù người khác có biết hay không anh đều không sao cả.
"Tốt lắm, không làm khó em, ăn đi." Đoạn Tuấn Hiền mất hứng, Ngải Hiểu Giai rõ ràng không muốn công khai quan hệ của họ trước mặt mọi người, làm sao anh lại không biết.
Nhưng mà điều này cũng bởi vì quan hệ bọn họ còn chưa có xác định, nói ra cũng chỉ là quan hệ vợ trước cùng chồng trước mà thôi, nếu Ngải Hiểu Giai lo lắng như vậy, vậy hãy để cô danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh, như vậy cô sẽ không chạy trốn nữa.
Hàn Na tức giận đoạt lấy trứng gà từ trên tay Ngải Hiểu Giai, "Cái này là của tôi đấy." Ngải Hiểu Giai cảm thấy lời nói Hàn Na đồng thời muốn tuyên cáo, Đoạn Tuấn Hiền là của cô ta, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Lý Thái đem một ít bánh của mình đưa cho Ngải Hiểu Giai, "Ăn đi." "Cám ơn." Hiện tại cô không có tâm tình để ăn uống.
"Cô và Tuấn Hiền có chuyện gì vậy?" Lý Thái biết có vài lời không nên hỏi, nhưng anh không nhịn được.
Ánh mắt của Ngải Hiểu Giai toát ra một tia khổ sở, nhưng cô che giấu rất nhanh "Không có chuyện gì, anh ấy cũng chỉ là cố ý chỉnh tôi mà thôi, đại khái muốn kích thích Hàn Na." Là thế này phải không? Lý Thái nghĩ thầm Đoạn Tuấn Hiền đã sớm tỏ rõ là, không thích Hàn Na rồi, cho nên không thể nào anh đi dùng người khác để kích thích cô ta, rốt cuộc hai người có chuyện gì xảy ra đây? Ngải Hiểu Giai mới vừa toát ra vẻ mặt khổ sở là cái gì?
Lý Thái không muốn làm cho không khí quá kỳ quái liền nói "Hoá ra là như vậy, chỉ là cô giống như rất quen thuộc Hongkong, trước kia đã tới sao?"
"Đã tới một đoạn thời gian, Việt ngữ cũng là học khi đó." trong lòng Ngải Hiểu Giai thoáng thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu Lý Thái không có hoài nghi rồi.
"Thiệt là, tôi còn tưởng rằng có thể dẫn cô đi thăm quan, kết quả cô mới chính là chủ nhà, bậy giờ địa vị phải đổi lại rồi." Lý Thái khôi hài mà nói.
Ngải Hiểu Giai cười nói " ngày mai chúng ta sẽ đi về, còn có thể đi chỗ nào chơi." "Đi theo cô nơi nào tôi đều cảm thấy thật vui." Lý Thái không hề kiêng dè mà nói, Ngải Hiểu Giai ngược lại có chút ngượng ngùng trả lời.
"Các ngươi còn không đi nhanh lên một chút?" Đoạn Tuấn Hiền thấy hai người đi ở phía sau, chậm quá lại còn nói cười, anh cảm thấy không vui, vội vàng thúc giục, Ngải Hiểu Giai cùng Lý Thái chỉ có thể tạm ngừng nói chuyện với nhau vội vàng đuổi theo.
Ngải Hiểu Giai đang ở trong phòng thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp ở Hongkong, lại bị tiếng chuông cửa cắt đứt, cô tiến lên mở cửa, lại thấy là Đoạn Tuấn Hiền.
"Đi với anh tới một chỗ." Đoạn Tuấn Hiền mang theo tia cười nói.
"Đi đâu?" Ngải Hiểu Giai không thấy hai người khác, chỉ có anh.
Đoạn Tuấn Hiền lôi kéo tay cô ra cửa nói "Đi thì biết."
"Không nên như vậy ..., nếu bọn họ đi ra thấy không tốt lắm." Cô cảm thấy rất kỳ cục, dù sao đây là nơi công cộng, cũng không phải là nơi riêng tư , ở chỗ này lôi lôi kéo kéo không tốt.
Đoạn Tuấn Hiền lại bình chân như vại nói "Bọn họ đã sớm ra ngoài, không có ở khách sạn." Này mới khiến Ngải Hiểu Giai buông lỏng một chút, "Anh muốn làm cái gì? Tôi không muốn ra ngoài." Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy Ngải Hiểu Giai quá phiền toái, nói quá nhiều, anh liền trực tiếp khom lưng bế cô lên "Không cần sao, dù sao hiện tại anh muốn cùng em đi ra ngoài." Ngải Hiểu Giai rất kinh ngạc, không ngờ anh sẽ đột nhiên ôm lấy mình, cô vì sợ hãi nên vòng tay ôm lấy cổ Đoạn Tuấn Hiền "Anh rất quá đáng, anh biết đoạn đường này sẽ có bao nhiêu người đang nhìn hay không?"
"Thấy thì đã sao, dù sao em cũng đã từng là vợ của anh, nhưng chỉ ôm như vậy thì có làm sao." Đoạn Tuấn Hiền không có chút nào ngại, Ngải Hiểu Giai đỏ mặt nhìn anh, có phải da mặt anh quá dầy rồi hay không hả ?
Cửa khách sạn đã dừng một chiếc xe, Đoạn Tuấn Hiền trực tiếp đem cô nhét vào trong xe, sau đó lên xe lái đi, Hàn Na cùng Lý Thái mới vừa từ bên ngoài trở lại, đã nhìn thấy hai người bọn họ lên xe rời đi.
"Bọn họ đi đâu?" Hàn Na hỏi Lý Thái.
"Không biết." Lý Thái cũng không hiểu.
Ban ngày sau khi Hàn Na thấy hành động thân mật của Đoạn Tuấn Hiền đối với Ngải Hiểu Giai, nhìn thấy Ngải Hiểu Giai đã cảm thấy ghét, hiện tại lại nhìn thấy bọn họ đơn độc hai người ra cửa thì rất không yên tâm, lập tức ngăn cản một chiếc xe muốn theo sau, Lý Thái cũng liền vội đuổi theo.
Đoạn Tuấn Hiền lái xe chở Ngải Hiểu Giai đến nơi trước kia anh đã từng cầu hôn cô, công viên Hải Dương.
Ngải Hiểu Giai không hiểu nhìn Đoạn Tuấn Hiền, tại sao muốn mang cô tới nơi này? Hơn nữa sau khi xuống xe cô thấy chung quanh đều đen kịt, cô có chút sợ, "Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
"Đương nhiên là có chuyện mới đem em tới." Đoạn Tuấn Hiền tiến lên dắt tay Ngải Hiểu Giai, đi tới cửa công viên.
Cách đó không xa Hàn Na cùng Lý Thái cũng đã chạy tới, không hiểu bọn họ làm cái gì, buổi tối lại chạy đến công viên Hải Dương, nơi này buổi tối cũng đã đóng cửa, bởi vì lo lắng không nghe được bọn họ nói gì, cho nên bọn họ nhanh chóng trốn phía sau xe Đoạn Tuấn Hiền .
Đoạn Tuấn Hiền đứng ở nơi anh đã từng cầu hôn cô, nắm tay Ngải Hiểu Giai thâm tình nhìn cô nói "Đây chính là nơi ban đầu anh cầu hôn em, em sẽ không quên chứ?" Cô nhìn bốn phía "Dĩ nhiên không có quên, chỉ là hiện tại quá tối không thấy được mà thôi."
Đoạn Tuấn Hiền lập tức búng tay, đèn ở cửa công viên liền sáng lên, "Bây giờ nhìn rõ sao?" Ngải Hiểu Giai không nhịn được cười"Thấy rõ, nhưng rốt cuộc anh muốn làm gì?" Đoạn Tuấn Hiền trầm mặc nhìn cô một hồi lâu, thấy phải Ngải Hiểu Giai cũng không nói gì, anh mới mở miệng, "Anh muốn đem em trở về, anh muốn bắt đầu lại với em lần nữa." Ngải Hiểu Giai đối với việc Đoạn Tuấn Hiền đột nhiên thổ lộ bị dọa sợ, lần nữa bắt đầu.
"Anh. . . . . ."
"Hiểu Giai, khi chúng ta gặp lại lần nữa, anh cảm thấy anh còn yêu em, mấy ngày nay trở lại đây, hồi tưởng những gì đã qua thuộc về hai người chúng ta, em không cảm thấy rất tốt đẹp sao? Anh không cảm thấy, ban đầu chúng ta không nên ở chung một chỗ, ngược lại anh lại cảm thấy đây là duyên phận, sau khi chúng ta ly hôn còn có thể gặp nhau còn có tình cảm, như vậy chính là duyên phận.
Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn biết tình cảm của mình, anh biết trong lòng mình không bỏ được Ngải Hiểu Giai, coi như sau khi ly hôn anh không có đặc biệt đi tìm cô, nhưng anh vẫn dể ý đến cô.
Ngải Hiểu Giai đỏ mắt nhìn anh, anh còn yêu cô sao? Cô thật không thể tin được, cô cho rằng ban đầu ly hôn Đoạn Tuấn Hiền sẽ quên mất cô.
"Hiểu Giai, anh biết rõ ban đầu em ly hôn là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại anh đã có năng lực bảo vệ em, có thể để cho em vĩnh viễn ở dưới sự bảo vệ của anh." Đoạn Tuấn Hiền vuốt khuôn mặt của cô nói.
Nước mắt Ngải Hiểu Giai chậm rãi chảy xuống, lời nói của Đoạn Tuấn Hiền rất đơn giản cũng rất động lòng người, nhưng cô vẫn không dám nếm thử, bởi vì cô thật sự không xứng với anh
"Không. . . . . ." Đoạn Tuấn Hiền ngắt lời cô "Không cho phép cự tuyệt anh ... anh có thể cho em thời gian thích ứng, nhưng đáp án phải là đồng ý." Đoạn Tuấn Hiền năm đó anh cũng bá đạo như thế, kết quả sau khi anh lấy cô về, cô vẫn bị mẹ Đoạn gây khó dễ, hôn nhân không được chúc phúc, kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, Ngải Hiểu Giai không muốn trải qua một lần nữa, cô không chắc mình có thể hạnh phuc, nếu như không thể thì, mình lại có thể đứng lên lần nữa hay không, cô không có kiên cường như vậy.
Chung quanh rất an tĩnh, cho nên Lý Thái cùng Hàn Na nghe được rất rõ ràng đối thoại của hai người, không thể nào tin nổi bọn họ đã từng là vợ chồng, coi như đã ly hôn, nhưng hiện tại Đoạn Tuấn Hiền lại còn muốn hợp lại.
Hàn Na tức giận đùng đùng chạy ra, không đợi Ngải Hiểu Giai kịp phản ứng thì đã cho cô một cái tát.
Ngải Hiểu Giai giật mình bụm mặt, Đoạn Tuấn Hiền bắt được tay Hàn Na muốn hạ xuống lần nữa "Cô làm gì đấy?" Lý Thái cũng chạy tới vội vàng lôi kéo Hàn Na ra, Hàn Na khóc lóc nói: "Tại sao? Các ngươi đã kết hôn, hơn nữa bây giờ còn muốn hợp lại, còn tôi đâu ? Tôi tính là cái gì?" Đoạn Tuấn Hiền trở lại bên cạnh Ngải Hiểu Giai, liền theo ánh đèn tra xét, phát hiện một bên má cô sưng đỏ, anh rất tức giận.
"Đáng chết, Hàn Na cô náo cái gì? Chúng tôi đã kết hôn thì thế nào? Đó là chuyện của chúng tôi, từ đầu tới cuối cô cũng không là cái gì, mặc dù mẹ tôi hết sức tác hợp hai chúng ta, nhưng mà tôi chưa từng thích cô." Ngải Hiểu Giai không ngờ Đoạn Tuấn Hiền sẽ nói đả thương người như vậy, nhưng Hàn Na xuất hiện cũng làm cho cô trở lại thực tế, Hàn Na mới là người thích hợp nhất với anh.
Hàn Na khóc đến lợi hại "Làm sao anh có thể đối với em như vậy?"
"Tôi vẫn luôn yêu Hiểu Giai, chuyện sáng hôm nay tôi đã nói, cô gái đó chính là cô ấy, cảm tình của tôi đối với cô ấy cho dù chúng tôi đã ly hôn thì vẫn luôn như vậy." Đoạn Tuấn Hiền rất tức giận hành động vừa rồi của Hàn Na, cô làm người phụ nữ của anh bị thương.
"Có phải các người cảm thấy đùa bỡn hai người chúng tôi rất thích hay không?" Lý Thái rất kinh ngạc, không ngờ hai người bọn họ có đoạn quá khứ sâu sắc như vậy, anh và Hàn Na có vẻ đặc biệt ngu xuẩn.
Ngải Hiểu Giai liếc mắt nhìn Đoạn Tuấn Hiền, liền hướng Lý Thái giải thích "Không có, chúng tôi không có đùa bỡn hai người, chỉ là vốn không nên nhắc tới chuyện này." Đoạn Tuấn Hiền nghe lời nói của Ngải Hiểu Giai, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng, không nên nhắc tới là có ý gì, cô không muốn hợp lại cùng anh sao? Hơn nữa tại sao cô gấp gáp muốn giải thích với Lý Thái như vậy?
"Đoạn Tuấn Hiền, anh thật là quá đáng." Hàn Na đau lòng rời đi, Lý Thái không yên lòng liền vội vàng đuổi theo.
Đoạn Tuấn Hiền đã không có tâm tình làm chuyện lãng mạn nữa rồi, bị Ngải Hiểu Giai làm mất hứng, anh cảm thấy muốn hợp lại cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Ngải Hiểu Giai không biết nên làm sao, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại đi về phía xe,"Lên xe, đi về." Anh thế nào? Ngải Hiểu Giai không nghĩ quá nhiều liền lên xe, mà Đoạn Tuấn Hiền hiển nhiên bị Hàn Na phá hư tất cả, mà cảm thấy mất hứng, cả quãng đường về cũng không có mở miệng.
Trở lại công ty đi làm, Ngải Hiểu Giai vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhõm so với thời điểm ở Hương Cảng, nhưng tâm tình cô vẫn nặng nề, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới chuyện đã phát sinh ở Hongkong.
Đoạn Tuấn Hiền hẹn Ngải Hiểu Giai đi ăn cơm tối, cô ngồi xuống liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, từ khi đi công tác ở Hongkong trở lại, lời nói của Đoạn Tuấn Hiền vẫn khiến Ngải Hiểu Giai trầm tư, đó là anh thật lòng sao? Thật ra thì anh vẫn không biết, từ sau khi nghe lời của lão bản quán trà nói, lòng của cô liền bắt đầu dao động, mặc dù cô muốn đem tình cảm của mình đối với Đoạn Tuấn Hiền giấu ở trong lòng, nhưng anh lại thổ lộ làm cho lòng của cô không muốn ẩn giấu nữa.
Cô muốn yêu Đoạn Tuấn Hiền, nhưng mẹ của anh phải làm sao đây? Mẹ Đoạn vẫn sẽ xuất hiện ngăn cản, hơn nữa quan hệ giữa giữa bọn họ đã bị phá vỡ một lần rồi, nếu như một lần nữa không thành, cô cảm thấy mình thật không có biện pháp đứng lên nữa rồi.
"Hiểu Giai, mấy ngày nay em đã nghĩ rõ ràng sao?" mấy ngày nay Đoạn Tuấn Hiền suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy Ngải Hiểu Giai phải cho anh một câu trả lời hợp lý, mặc kệ có đồng ý bắt đầu lần nữa hay không, thì cũng nên nói, Ngải Hiểu Giai buông dao nĩa trên tay xuống, nhìn anh nói "Đã hiểu rõ." Đoạn Tuấn Hiền có chút hưng phấn, "Đáp án kia phải . . . . ."
Ngải Hiểu Giai cảm thấy phải khiến anh thất vọng "Về sau không nên nói những lời này nữa, bởi vì tôi không muốn." "Tại sao?" Đoạn Tuấn Hiền rất khiếp sợ, tại sao sẽ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...