Vợ Trước Chưa Quá Hạn

Bị cha Đoạn chất vấn, Mẹ Đoạn hết cách rồi, chỉ có thể nói: " ngày đó tôi đi gặp cô ta, là muốn cho cô ta tiền để cô ta rời khỏi Tuấn Hiền, nhưng cô ta lại không cần." Cha Đoạn cau mày, vợ của ông sao có thể dùng cách này

"Hiểu Giai không phải là một người phụ nữ thích tiền."

"Tôi biết rõ, năm đó tôi cho cô ta tiền nhưng cô ta cũng không cần, nhưng lại tự động rời đi, nhưng hiện tại cô ta lại không chịu đi, tôi làm sao biết bây giờ cô ta lại rời đi?" Mẹ Đoạn cũng đang suy nghĩ nguyên nhân đây.

Đoạn Tuấn Hiền hối hạn nói"Nguyên nhân chủ yếu là vì con, ban ngày Hàn Na tới tìm con, hỏi con tại sao lại sống chung với Hiểu Giai, có phải bởi vì trả thù hay không? Hàn Na nói cô ta có thể tổn thương Hiểu Giai, con lo lắng như vậy nên liền theo ý của cô ta nói, nhưng cuối cùng con đã giải thích rõ với Hàn Na, nhưng Hiểu Giai lại nghe được đoạn nói chuyện kia." Mẹ Đoạn kinh ngạc, thì ra là con trai và Hàn Na nói chuyện không cẩn thận, làm cho Ngải Hiểu Giai nghe được.

Cha Đoạn cũng cảm thấy con trai hồ đồ "Con thiệt là, nếu con yêu Hiểu Giai, cũng không nên tùy tiện nói làm cho Hiểu Giai hiểu lầm, hiện tại thì tốt rồi, nó hiểu lầm con, nên rời đi, xem con đi chỗ nào tìm nó trở về."

"Con biết rõ, nhưng mà con lại sợ Hàn Na sẽ gây tổn thương cho cô ấy." Đoạn Tuấn Hiền biết làm như vậy là không đúng.

"Nếu anh không có tự tin, như vậy không có năng lực, căn bản cũng không xứng đáng yêu Hiểu Giai, nó là một người một hết sức thiếu hụt tình cảm, nó làm sao tin tưởng anh, anh làm như vậy không phải là rắc muối trên vết thương của nó sao." Cha Cha Đoạn tức giận trách mắng Đoạn Tuấn Hiền.

Mẹ Đoạn không hi vọng con trai bị mắng, vội vàng nói "Đó là vấn đề của nó, căn bản không liên quan tới Tuấn Hiền." "Bà câm miệng, vốn hai người nó sống thật tốt, căn bản sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nếu như không phải bà làm ra một đống chuyện, sẽ biến thành như vậy sao? Hàn Na hay là bà đều có liên quan." Cha Đoạn nhìn chằm chằm Mẹ Đoạn nói.

Mẹ Đoạn đuối lý, không dám lên tiếng.

"Tôi không coi trọng môn đăng hộ đối, chỉ cần con trai thích là được, hơn nữa Hiểu Giai là người tốt như vậy, bà ghét bỏ cái gì?Nhiều năm như vậy, nó vẫn thích Tuấn Hiền, đây mới là điều quan trọng nhất."

Cha Đoạn đem điện thoại di động ra, "Này, cậu giúp tôi tìm một người, con dâu tôi Ngải Hiểu Giai, vô luận như thế nào cũng phải tìm được." Đoạn Tuấn Hiền thấy cha mình giúp một tay nên rất cảm kích "Cám ơn cha."

"Tôi không hy vọng mất đi một người con dâu tốt, bây giờ anh còn không đi tìm?" Cha Đoạn tức còn chưa có nguôi "Ta muốn nói chuyện với mẹ con một chút." Mẹ Đoạn vừa nghe xong liền lo lắng.

Đoạn Tuấn Hiền nhìn mẹ mình một cái, sau đó liền vội vàng ra ngoài, anh nhất định phải tìm Ngải Hiểu Giai trở về, sẽ không giống lần trước đuợc, bỏ lỡ cũng không biết lúc nào thì gặp lại nhau.

Ở một thôn miền nam, Ngải Hiểu Giai đang ở trong tiệm tạp hóa sửa sang lại đồ vật.


"Hiểu Giai, bây giờ thời tiết nóng lên rồi, cô có muốn đến trấn trên mua chút đồ không?" bà chủ Quầy Tạp Hóa từ trong nhà đi ra hỏi cô.

Ngải Hiểu Giai suy nghĩ một chút, "Tạm thời còn không cần."

"Vậy cũng tốt, vậy ta ra ngoài, cháu trông tiệm cẩn thận nha." "Không thành vấn đề." Ngải Hiểu Giai mỉm cười đồng ý.

Bà chủ Quầy Tạp Hóa đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thân thể rất khỏe mạnh, luôn tự mình tới trấn trên lấy hàng, mặc dù không phải rất xa nhưng cũng phải mất một ngày, chồng bà chủ đã qua đời bởi vì bị bệnh vào mấy năm trước rồi, chỉ để lại một mình bà chủ, người trong thôn rất chăm sóc bà, cả thôn cũng chỉ có Quầy Tạp Hóa này của bà chủ.

Ba tuần trước, Ngải Hiểu Giai mang đồ đạc của mình liền đi tới đây, cô không biết xe sẽ tới nơi nào, chỉ là một mình cô đều khóc ở trên xe, khóc đến mệt mỏi liền ngủ mất, sau khi tỉnh lại, cô đã ở nhà ga thôn này rồi.

Lúc ấy bà chủ mới từ trấn trên trở lại, cũng ở trạm xe này xuống, thấy dáng vẻ Ngải Hiểu Giai mê mang, liền hỏi cô tới tìm ai, Ngải Hiểu Giai nghĩ thật lâu cũng không biết trả lời như thế nào, cô một thân một mình là cô nhi có thể tìm ai? Cô khó chịu ở trong nhà ga khóc, bà chủ thấy cô đáng thương, liền mang theo cô về nhà.

Ngải Hiểu Giai ở vài ngày cũng hiểu rõ ràng, cuộc sống ở thành phố lớn đã không có quan hệ cùng cô, cô thích cuộc sống ở nơi này, không phải lo lắng cái gì, chỉ cần làm tốt bổn phận chính mình là tốt rồi.

Ngải Hiểu Giai liền nói việc mình đã trải qua cho bà chủ nghe, bà chủ liền lưu cô lại, cô không cần tiền công nhưng bà sẽ giúp cô có công việc, đại thẩm đồng ý, hơn nữa cũng theo đề nghị của cô, lại bán thật nhiều đồ dùng ở trong tiệm, như vậy thì có thể nuôi sống hai người rồi.

Có lúc Ngải Hiểu Giai luôn nhìn ra cửa thôn, giống như đang chờ mong cái gì, Nhưng mà lại sợ điều gì đó, bây giờ cô đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài, cô không có từ chức càng không có trả lại nhà trọ, cô nhìn điện thoại ở trước mặt mình, thật ra thì cô hoàn toàn có thể dùng điện thoại đi giải quyết những chuyện này, Nhưng mà cô lại lo lắng Đoạn Tuấn Hiền sẽ tìm được cô.

Lòng của cô đã chết, lúc rời đi, cô đã nghĩ tới để xuống tất cả bi thương ở nơi đó, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, mặc dù khả năng này rất khó, còn khó hơn năm năm trước lúc cô rời đi, nhưng cô phải làm như vậy, trừ việc có thể tự mình chữa lành vết thương, cô không có bất kỳ biện pháp nào rồi.

"Hiểu Giai, cho tôi một gói thuốc lá." Một bác thôn dân thúc dục làm cô đột nhiên tỉnh lại, Ngải Hiểu Giai ngẩng đầu lên vội vàng giúp bác tìm thuốc.

"Hiểu Giai, gần đây lại xinh lên nha." Bác Mạnh khen cô nói.

Ngải Hiểu Giai xấu hổ cười, mọi người trong thôn cũng đối với cô rất tốt, mặc dù biết cô đột nhiên xuất hiện ở trong thôn, nhưng lại đối xử với cô giống như là bà chủ vậy.


"Cám ơn, chú mới từ trấn lý trở lại sao?" bình thường cô cũng nói chuyện phiếm cùng người dân trong thôn như vậy, mỗi ngày cũng rất nhanh liền trôi qua"Đúng vậy." Chú Mạnh cười rất thật thà.

"Đúng rồi, mấy ngày trước có người xa lạ tới trong thôn chúng ta, xem ra hình như là người xấu, hôm nay chỉ có cháu trông quán, cháu phải cẩn thận nha." Chú Mạnh đột nhiên nhớ tới, vội vàng nhắc nhở Ngải Hiểu Giai.

Người xa lạ? Ngải Hiểu Giai không khỏi có chút bận tâm, mặc dù nói người trong thôn nhiều, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô không có biện pháp gọi nhiều người như vậy, nơi này cũng chỉ có cô cùng bà chủ ở mà thôi.

"không sao đâu, buổi chiều bà chủ sẽ trở về."

"Nhưng hai người đều là phụ nữ, buổi tối mới là thời gian nguy hiểm." Chú Mạnh chủ yếu lo lắng là buổi tối.

"Buổi tối toi sẽ bảo a Cường tới đây xem xét nhiều hơn."Con trai chú Mạnh là cảnh sát trong thôn, toàn thôn có hai cảnh sát, cho nên thường thay phiên đi làm tuần tra.

Lúc này Ngải Hiểu Giai mới yên tâm một chút "Cám ơn chú, chú Mạnh."

"Cám ơn cái gì, mọi người đều cùng một thôn, đương nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau." Chú Mạnh cười to.

Ngải Hiểu Giai thích người dân nơi này, mỗi người đều thuần phác, nhiệt tình như vậy.

Đoạn Tuấn Hiền lái xe vào một thôn, nhìn hoàn cảnh chung quanh, là đơn sơ nhưng lại chất phác, Ngải Hiểu Giai thật ở chỗ này sao? Anh đã tìm cô lâu rồi, không sai biệt lắm một tháng đi, thiếu chút nữa thì anh đã lật tung Đài Loan cùng Hongkong, nhưng cũng không có bất cứ tin tức gì.

Cha Đoạn phân phó người vào trong một thôn, phát hiện có một người giống Ngải Hiểu Giai, cho nên Đoạn Tuấn Hiền vội vàng chạy tới, xem một chút đến cùng có phải Hiểu Giai hay không, mặc dù anh đã thất vọng quá nhiều lần, nhưng anh lại cảm thấy nếu không đến xem thì nhất định anh sẽ hối hận.

Xe vừa vào trong thôn, người dân trong thôn đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn xe Đoạn Tuấn Hiền, giống như trong thôn trang nhỏ, bình thường sẽ không có xe hàng hiệu tới nơi này.


Đoạn Tuấn Hiền nghe nói thấy Ngải Hiểu Giai trong tiệm tạp hóa, nhưng anh lại không biết Quầy Tạp Hóa ở đâu, liền xuống xe hỏi người trong dân thôn, "Xin chào, xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở chỗ nào vậy?" Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền thật lâu, xác định anh không phải người quen của bất kì người nào trong thôn liền hỏi"Anh hỏi cái này làm gì?"

"Tôi muốn tìm người." Đoạn Tuấn Hiền cau mày, nói cho anh biết không phải tốt rồi, tại sao còn phải hỏi cái kia? Không phải họ cho rằng anh là người xấu chứ?

"Tìm ai?" Thôn dân hỏi.

"Ngải Hiểu Giai, có người này chứ?"

Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền kỳ quái, anh là ai? Tại sao lại đến tìm Ngải Hiểu Giai? Mặc dù thân phận của Ngải Hiểu Giai cũng rất đáng hoài nghi, nhưng bà chủ Quầy Tạp Hóa đã mang cô vào cửa nhà, thì chính là người trong thôn, người đàn ông này là chuyện gì xảy ra đây?

Nhìn vẻ mặt cuả thôn dân, anh hiển nhiên biết Ngải Hiểu Giai ở nơi này, nhưng lại không biết Quầy Tạp Hóa ở nơi nào.

"Xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở đâu?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi lần nữa.

Thôn dân suy nghĩ một chút, rồi chỉ một hướng liền rời đi, Đoạn Tuấn Hiền lên xe liền đi theo hướng người đó chỉ, mà thôn dân lập tức thông báo cho những người khác, muốn đi xem có chuyện gì xảy ra.

Đoạn Tuấn Hiền lái xe đến bên ngoài Quầy Tạp Hóa, quả nhiên thấy Ngải Hiểu Giai đang nói chuyện cùng thôn dân.

Ngải Hiểu Giai ở chỗ này, anh tìm cô đã bao lâu, cô lại núp ở nơi nông thôn này, thấy cô vui vẻ cùng thôn dân nói chuyện, anh liền an tâm rất nhiều, chỉ là trong khoảng thời gian này hình như Ngải Hiểu Giai gầy đi rất nhiều.

Mọi người vừa mới phát hiện xe Đoạn Tuấn Hiền, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, Ngải Hiểu Giai thấy chiếc xe kia cũng biết người đến là ai rồi, nhưng anh làm sao tìm được cô?

Đoạn Tuấn Hiền vẫn nhìn Ngải Hiểu Giai, liền đi về phía Quầy Tạp Hóa.

Ngải Hiểu Giai chứng kiến anh tới, tâm liền bắt đầu co rút đau đớn, vốn nó đã qua một đoạn thời gian bình tĩnh lại, hiện tại thấy Đoạn Tuấn Hiền cô liền căng thẳng.

"Hiểu Giai, rốt cuộc anh đã tìm được em."

Ngải Hiểu Giai sớm đã thu lại nụ cười, mang theo ánh mắt oán hận nhìn anh, mà người ở trong thôn vẫn nhìn người đàn ông này, nghi ngờ anh có quan hệ như thế nào với Ngải Hiểu Giai?

"Chúng ta nói chuyện một chút thôi." Đoạn Tuấn Hiền nói.


Ngải Hiểu Giai đem đồ vật trong tiệm đưa cho người mua đồ nói. "Tôi không có bất kỳ điều gì muốn nói với anh, anh đi đi." "Vậy em về nhà cùng anh." Giọng nói của Đoạn Tuấn Hiền mang theo chút cầu khẩn.

Ngải Hiểu Giai cười nhạo nói: "Anh cảm thấy có khả năng sao? Tại sao tôi phải trở về với anh? Hơn nữa tôi không có nhà, tôi vẫn luôn ở một mình." "Nhà của anh chính là nhà của em." Cô ở bên cạnh anh thì không phải là một người, Đoạn Tuấn Hiền nhìn vẻ mặt cô, cảm thấy đau lòng, Ngải Hiểu Giai vẫn còn oán hận anh .

"Tôi không muốn." Ngải Hiểu Giai cự tuyệt, cô thậm chí không muốn nhìn thấy anh, nơi này còn có những thôn dân khác, anh cũng dám nói.

"Nơi này có cái gì tốt? Tại sao không chịu trở về cùng anh?" Đoạn Tuấn Hiền kéo tay của cô.

Ngải Hiểu Giai hất tay của anh ra, chán ghét nói: "Trở lại bên cạnh anh mới là không được, năm đó tôi cũng không có sai, nhưng anh cư nhiên trả thù tôi...tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho anh." "Em hiểu lầm, ngày đó anh nói như vậy cũng chỉ để lừa gạt Hàn Na mà thôi." Đoạn Tuấn Hiền nóng nảy muốn giải thích.

"Tôi làm sao biết bây giờ anh có gạt tôi hay không?" Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.

Đoạn Tuấn Hiền còn muốn giải thích, nhưng Ngải Hiểu Giai lại đi vào trong Quầy Tạp Hóa, không chịu ra ngoài.

Đại thẩm trở lại liền nhìn thấy tình huống này, cũng biết đại khái Đoạn Tuấn Hiền là ai, liền bắt đầu tức giận "Anh còn tới đây làm gì? Nhanh đi đi, chúng tôi không chào đón anh." Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô đi vào trong phòng, anh rất muốn đi vào, nhưng lại ngại vì đại thẩm ở chỗ này không thể tự tiện xông vào.

"Đại thẩm, tôi cùng Hiểu Giai có chút hiểu lầm, tôi muốn giải thích cùng cô ấy." "Cô ấy sẽ không nghe, anh tổn thương cô ấy quá sâu, cô ấy sẽ không nghe, anh nên đi thôi!" Đại thẩm đã nghe Ngải Hiểu Giai nói qua, cho nên bà nhận định người đàn ông này không phải một người có thể phó thác cả đời, cảm thấy hành động Đoạn Tuấn Hiền trả thù là một hành động đáng sợ. Đoạn Tuấn Hiền còn muốn nói, lại bị đại thẩm ngăn trở "Giúp tôi đuổi anh ta đi ra ngoài, trong tiệm chúng tôi không hoan nghênh anh." Rất nhanh các thôn dân ùn ùn kéo tới, muốn đem Đoạn Tuấn Hiền đuổi về trên xe.

"Tôi có thể đi, nhưng không phải bây giờ, tôi muốn ở chỗ này chờ, tôi sẽ chờ đến khi em đồng ý nói chuyện cùng tôi." Đoạn Tuấn Hiền nói xong liền đi tới ngồi xuống đối diện Quầy Tạp Hóa.

Đối diện Quầy Tạp Hóa là bậc thang cửa nhà hàng xóm, nhưng Đoạn Tuấn Hiền không để ý nó bẩn chút nào, liền trực tiếp ngồi xuống, thôn dân rất kinh ngạc, toàn thân anh mặc đều là quần áo hàng hiệu, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cư nhiên không ngại bẩn chút nào mà đã ngồi xuống.

Ngải Hiểu Giai nhìn thấy anh qua khe cửa, tại sao anh nguyện ý ở lại? Rõ ràng là anh phụ cô, nhưng hiện tại cô cảm giác giống như là cô đang hành hạ anh ?

Tại sao Đoạn Tuấn Hiền còn tới? Cô tới nơi này chữa thương, nhưng anh lại xuất hiện quấy rầy cô.

Ngải Hiểu Giai nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Hiền ở đối diện, lúc nào thì anh có nghị lực như vậy rồi hả ? Lại còn ngồi ở bên ngoài?

Mấy ngày nay bởi vì nơi này rất nhỏ, không có quán trọ, Đoạn Tuấn Hiền liền tiến vào trong nhà đối diện, xin đối phương cho anh một ngày ba bữa, hơn nữa đối phương lại đối với Đoạn Tuấn Hiền đặc biệt tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui