Những ngày tiếp theo, Tuyết Hạ Minh và Hứa Hạ được phục hồi ở bệnh viện quốc tế. Sau gần hai tuần, sức khoẻ của ông bà cũng khá khẩm hơn rất nhiều, gặp lại con gái sau sáu năm đằng đẵng xa cách, trái tim người già tựa hồ được gió xuân sưởi ấm, sóc nẩy rất nhiều, bọn họ chỉ cảm thấy những đau khổ trước kia đều là hư vô.
Bên ngoài phòng bệnh, Hạ Huyên nhìn sườn mặt góc cạnh của anh, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.
- Thiệu Đình, em muốn gặp Tuyết Hạ Vy.
- Ừ, bây giờ đưa em đi, phóng viên chắc là tan hết rồi.
Cảnh Thiệu Đình gật đầu, nắm lấy tay cô.
Lúc hai người đi đến, trong nhà vẫn còn có Tuyết Hạ Vy, không khí yên ắng vô cùng. Đương nhiên trong thời điểm nhạy cảm này, cô ta sao dám bén mảng khỏi nhà, thật sự chỉ biết trốn chui trốn nhủi.
Hạ Huyên trì trệ đi vào, từng hóc hách được cô kĩ càng xem qua, đây là nơi cô đã tiếp xúc rất nhiều trong sáu năm trước, vui có, đau có, khổ có, chua có, xót có.
Hàng loạt tư vị ùa đến ngay cùng một thời điểm, ngọt ngào thì ít, đắng cay thì nhiều. Cô còn nhớ như in, ngày cô biết tin chính mình có thai liền chầm chậm đi vào cánh cổng này, ngực trái đập thình thịch rộn nhịp, sắc mặt hồng hào. Và cũng lúc đó, cô thấy xe của Tuyết Hạ Vy đậu ở đây, để rồi khi bước vào, một cảnh tượng chẳng thể khốn kiếp hơn.
Hớn hở báo tin vui cho anh ta, hớn hở mua nhiều thức ăn anh ta yêu thích để chế biến, cuối cùng gián tiếp nhận lại một gáo nước lạnh.
Tuyết Hạ Huyên không đủ dũng khí để nhớ đến những sự việc tàn khốc xưa cũ đó, cô gia tăng bước chân, gần như chạy vào trong nhà.
Khi cô vào nhà, nơi đây tuyệt nhiên vẫn như cũ, không hề thay đổi bởi một khía cạnh nào. Rất nhanh đã thấy được mục tiêu, Tuyết Hạ Vy ngồi ở đó, tóc tai bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, hai mắt cô ta ngắm nghiền, thân thể cũng gầy gò hơn rất nhiều.
Gần một tháng, cô ta tiều tụy đến như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cảnh tượng tang thương như thế, chỉ là, Hạ Huyên lại không có lấy một tia động lòng. Cô từng bước tiến về phía cô ta, cứng rắn mở miệng.
- Tuyết Hạ Vy.
Cô ta chẳng nhúc nhích.
- Tuyết Hạ Vy.
Tiếng thứ hai, vẫn như cũ.
Cô nhếch môi, chân đá vào bụng cô ta. Kĩ năng thanh thoát dứt khoát, xuống tay không chút lưu tình.
- Cô... Tuyết Hạ Huyên?
Tuyết Hạ Vy khó chịu động đậy mi mắt, bụng dưới cô ta trạo lên từng đợt chua, nhờn nhợt lạnh cóng khắp người. Ngờ đâu, trước tầm nhìn cô ta lúc này lại là Tuyết Hạ Huyên, cô ta cứ tưởng bản thân đang nằm mơ, hai mắt trợn trắng đáng sợ, khoé môi mạnh mẽ bật lên.
Tại sao? Tuyết Hạ Huyên tại sao lại ở đây? Chẳng phải cô ta đã trừ khử nó lâu rồi sao? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Hơn nữa, Tuyết Hạ Huyên hiện tại hoàn toàn khôi phục, cô không bị mù, mà gương mặt cũng không biến dạng, cơ hồ còn đẹp hơn khi xưa.
- Làm sao, mới đây đã không nhận ra tôi rồi à?
Hạ Huyên ngước mắt, sắc bén nhìn thẳng vào cô ta, cái nhìn cứng lẹm ấy tựa hồ xuyên thủng thân thể Tuyết Hạ Vy, khiến cô ta không rét mà run. Cô ta nhất thời sống lưng cứng đờ.
- Cô... tại sao lại ở đây? Còn mắt của cô? Mặt của cô? Tại sao...
Tuyết Hạ Vy cảm thấy nhịp thở đứt quãng, đầu óc cô ta có hàng vạn câu hỏi cần được giải đáp thích ứng. Dù gì Tuyết Hạ Huyên cũng quá mức xinh đẹp, còn cô ta thì sao? Trên người Tuyết Hạ Huyên chỉ toàn đồ hiệu, còn cô ta? Cô ta cảm thấy, mình bỏ xa Tuyết Hạ Huyên rất nhiều. Lòng đố kị của phụ nữ vẫn là trên hết, cô ta ganh đua đến cùng cực. Cớ gì Tuyết Hạ Huyên lại hưởng vinh hoa phú quý, còn cô ta thì không? Huống hồ, Khương Minh Nghiệp đi tù còn để lại chồng chất nợ nần, cô ta chẳng biết xoay sở bằng cách nào, hằng ngày chỉ biết ẩn mình núp sâu trong nhà, ngay cả cơm ăn áo mặc đều không có.
Hạ Huyên làm sao không nhìn ra được sự thù địch ganh ghét nơi đáy mắt cô ta. Cô nhìn riết thành quen, gò má khẽ khẩy cợt, đuôi mắt cong lên. Cô ta càng ghen tị, cô lại càng khinh thường. Người phụ nữ này, cũng chỉ có được thói quen đó là giỏi.
- Chậc, nhìn cô đã thành bộ dáng gì rồi kìa. Cô thấy tôi bây giờ sao? Khác xưa nhiều chứ nhỉ? Cô biết lí do là gì không? Trong khi tôi thì bước lên một tầm cao mới, còn cô vĩnh viễn thất bại, chẳng khác nào loài súc vật hạ đẳng cả. Cô biết không, kết cục hôm nay là do cô tự chuốt lấy, Tuyết Hạ Vy. Cô giết con tôi, cô khiến tôi mất đi đôi mắt, rồi gương mặt của tôi cũng theo đó biến dạng. Những điều này, thật ra vẫn khiến tôi có thể buông bỏ. Chỉ là, cô đã chạm đến giới hạn của tôi, thật sự là như vậy, cô nhốt cha mẹ tôi ở vùng sâu vùng xa hẻo lánh, cho hai người họ ăn cơm nguội và rau, họ thậm chí sáu năm không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, bênh tật đủ thứ...
Nói đến mức cổ họng khàn khàn lã đi. Hạ Huyên nhớ đến thời điểm sinh sống tại London, ngày nào cô cũng ra mộ của đứa bé, trò chuyện đến chiều, thế nhưng chẳng thể nguôi đi nỗi nhớ con sâu sắc. Rồi cha mẹ cô, họ đã bị cô ta ngược đãi đến sức lực vắt kiệt, hôm qua bác sĩ đưa phiếu kiểm tra sức khoẻ cho cô. Kết quả ông bà bị trật khớp, suy dinh dưỡng nặng nề, não bộ hoạt động với tần suất chậm rãi, tay chân ít cảm giác được...
Cô đay nghiến liếc nhìn cô ta, nỗi hận cuồng phong dâng lên cuồn cuộn như sóng nước hãi hùng.
- Tuyết Hạ Vy, cô rốt cuộc là có phải con người hay không?! Tại sao cô lại máu lạnh đến thế, hành hạ tôi chưa đủ, cô phải kéo theo cha mẹ tôi mới hài lòng ư?! Họ cũng là cha mẹ cô đó, dù họ không có công sinh thành, nhưng họ có công nuôi dưỡng cô, dạy dỗ cô nên người. Cô biết không, công nuôi dưỡng vốn bao la hơn công sinh thành nhiều. Mà cô nhìn lại mình xem, cô chẳng khác nào con chó khốn nạn ăn cháo đá bát cả, cô ngẫm lại đi. Cha mẹ đã lớn tuổi rồi, vậy mà sáu năm trời cô nhốt họ trong đó, cô... nhìn thấy cô trong bộ dạng này, tôi vẫn chưa hả dạ, tôi muốn đuổi cùng giết tận cô, để cô sống không bằng chết! Một Khương Minh Nghiệp đã xử lí xong, Tuyết Hạ Vy, chỉ còn cô là chưa thôi.
Ăn tết vui vẻ nhen mọi ngừoii🥳🥳🥳
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...