Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, tư thế của cô và anh hết sức mập mờ.
Hạ Tiểu Khê căng thẳng đến nỗi không dám hô hấp, cô trợn to hai mắt, nhìn vào gương mặt tuấn tú như đang ép gần về phía cô.
Anh muốn hôn cô hả?
Không muốn, đây chính là nụ hôn đầu của cô đấy!
Dần dần, đôi môi của anh chỉ còn cách cô 0. 01 centi mét, Hạ Tiểu Khê có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông, phả vào trên mặt của cô.
Chỉ là đợi rất lâu, Hạ Tiểu Khê cũng không đợi được người đàn ông này có động tác kế tiếp.
Gần như cùng lúc cánh cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, lực trói buộc tác động lên người cô cũng biến mất, Hạ Tiểu Khê nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
“Anh! Anh! Anh! Anh đúng là đồ lưu manh!” Hạ Tiểu Khê ôm lấy váy cưới, tức giận chỉ thẳng vào mặt Lệ Diệu Xuyên mắng.
“Cô yên tâm, cho dù cô có cởi trần truồng đứng ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không làm gì cô đâu!”
Giọng điệu vẫn cuồng vọng tự đại như vậy.
“Như nhau cả thôi!” Hạ Tiểu Khê phản bác lại.
Lệ Diệu Xuyên đứng ở cửa sổ, dò xét nhìn màn đêm u tối.
Đúng là không hiểu nổi cái người đàn ông thích đóng kịch này, lúc thì chơi trò mập mờ với mình, lúc lại không ngừng dùng ngôn ngữ chà đạp cô, nếu loại đàn ông này không quá yêu diễn xuất! Thì chính là bị bệnh đa nhân cách!
Cuối cùng cũng cởi được nút cài trên váy cưới ra, cô chỉ muốn nhanh chóng thay chiếc váy cưới nặng nề này ra để còn cho người đàn ông đáng ghét này một quyền.
Cô vội vàng tìm một góc, cởi váy cưới xuống, thay chiếc váy lụa đen của Givenchy vào.
Lúc nhìn lại lần nữa, cô phát hiện ra Lệ Diệu Xuyên đang đứng ở cửa sổ tầng hai, tung người nhảy xuống.
Ôi trời ơi! Sao anh ta lại nghĩ quẩn như vậy! Hạ Tiểu Khê vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, dưới cửa sổ, Lệ Diệu Xuyên đang phủi bụi trên tay, tiêu sái làm ra vẻ muốn rời khỏi.
Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi đám đỉa đói của chính phủ kia rồi, lần này anh tới thành phố S để làm một chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không phải thời gian quá gấp gáp, anh cũng sẽ không có bất kỳ nhã hứng nào chơi trò mập mờ với người phụ nữ kia, để rồi làm cho đám đặc vụ kia buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào biết được chuyện anh muốn làm sắp tới đây, nếu không, tương lai của anh ở phủ Tổng thống sẽ càng nguy hiểm hơn!
“Này! Này! Này!”
Hạ Tiểu Khê đứng ở bên cửa sổ hét to.
Lệ Diệu Xuyên cau mày, nếu cô còn tiếp tục hét lên nữa, đám đặc vụ canh ở cửa nhà vệ sinh chắc chắn sẽ cảnh giác.
“Xuống đây!”
“Hả?”
“Nhảy xuống đây! Tôi tiếp cô.”
Hạ Tiểu Khê nhìn nhìn phía trên, rồi lại nhìn về phía Lệ Diệu Xuyên ở phía dưới, cao thế này... một cô gái yếu đuối như cô nhảy xuống chắc cũng sẽ gãy chân gãy tay gì đó.
Thấy Lệ Diệu Xuyên thu hồi tầm mắt, có khuynh hướng máu lạnh rời đi, cô suy nghĩ lát nữa mình đi ra ngoài từ cửa chính, sẽ bị đám người mặc đồ đen kia dùng ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm vào… vừa nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ rồi!
Đều tại người đàn ông ở phía dưới này!
Cô cũng không muốn ngây ngốc một mình ở nhà vệ sinh nam.
Hạ Tiểu Khê vội vàng hét lên: “Chờ, chờ tôi với, tôi sẽ đi với anh ta!”
Hạ Tiểu Khê cố gắng leo lên bệ cửa sổ, xoay mình, cả người cô đều chới với ở ngoài khách sạn, mà hai tay cô còn đang ôm chặt lấy khung cửa sổ.
Cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cao quá... cô không dám nhảy.
“Hạ Tiểu Khê!” Người đàn ông đứng ở tầng một mở miệng gọi tên cô.
“Cái… cái gì...” Đang treo lơ lửng ở giữa không trung, nên giọng nói của cô cực kỳ run rẩy.
“... Cô bị lộ hết rồi.”
Cái gì! Hạ Tiểu Khê lập tức đưa tay che phía dưới, cái chú nhìn giống như quản gia đó mua kiểu váy gì không mua, lại mua váy ngắn chưa tới đầu gối thế này! Hôm nay cô mặc quần lót hình dâu tây ở bên trong đấy!
Lần này thì hay rồi, cô bị cái phải bị tên lưu manh ở phía dưới kia nhìn thấy hết rồi!
Hạ Tiểu Khê gấp đến phát khóc.
Tuy nhiên, cô đã quên mất, lúc này cô đang treo lơ lửng ở giữa không trung, cô vừa buông lỏng tay ra, là cả người rơi thẳng xuống.
“Cứu mạng —— “
“Bụp”, mặc dù phần lưng hơi đau, nhưng cái mông yêu quý của cô không bị nở hoa.
Đôi mắt đang nhắm chặt lại hé dần dần ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông đập thẳng vào mắt cô.
Cô đang được anh ôm vào trong ngực: “Cô có biết vì sao người đàn ông muốn bỏ rơi cô không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô… quá nhạt nhẽo.”
Người đàn ông này dám chê quả dâu tây màu hồng bên trong của cô!
“Đi chết đi!” Hạ Tiểu Khê xấu hổ đánh anh ta ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...