Hôm nay thì sao?
Tự gặt quả báo đi!
Không khí có chút gượng gạo, chị dâu Lý thấy Triệu Nam Thiên nói thật lòng bèn dứt khoát chủ động nói: “Ờ này Nam Thiên nếu đã như vậy thì, tiền thuê nhà, mỗi tháng chúng tôi tăng thêm một triệu rưỡi, cậu thấy có được không?”
Triệu Nam Thiên không nói gì.
Chị dâu Lý và chồng mình khẽ liếc nhau một cái, có chút nhẫn nhịn nói: “Vậy không thì… thì thêm ba triệu?”
Triệu Nam Thiên vẫn không tiếp lời, thêm ba triệu nữa thì tiền thuê nhà là mười chín triệu rưỡi, tương đương với mức tiền thuê trung bình trên thị trường.
Nhưng nếu như xét về góc độ buôn bán, thì vợ chồng anh Lý vấn được lời.
Mặt bằng nhà anh ở ngay đầu phố, lượng người qua lại đông, ánh sáng đầy đủ, diện tích cũng không nhỏ.
Nếu như cho thuê thì hai mươi tư triệu là thấp, nếu may mãn thì có thể lên đến ba mươi triệu.
Sở dĩ họ vẫn giữ giá thấp là vì đây là giá của mấy năm trước, mẹ Triệu chưa từng tăng giá.
Thứ hai là lúc ấy, hai vợ chồng anh Lý mới tới Đông Châu, mẹ anh cố ý chăm sóc.
Nhưng mà hôm nay mục đích anh qua đây, thực sự không phải là để tăng tiền thuê.
Mẹ anh vào viện, vợ chồng nhà anh Lý bận rộn buôn bán đừng nói là đi thăm, thậm chí ngay cả lúc xuống xe cũng không chạy ra hỏi han một câu.
Loại người không biết ơn người đã giúp đỡ mình như này, còn cần khách sáo với bọn họ làm gì?
Triệu Nam Thiên lười tiếp tục ứng phó với bọn họ, anh đứng dậy nói: “Được rồi anh Lý chị Lý, lời muốn nói thì tôi cũng đã nói xong, còn lại hai tháng nữa, anh chị xem xét mà làm đi.
”
Anh Lý vội vàng ngăn lại: “Nam Thiên có phải là có chuyện gì hiểu lầm không, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói…”
Thấy Triệu Nam Thiên làm thật, chị dâu Lý cũng cuống lên: “Đúng thế, Nam Thiên à, cậu muốn tăng bao nhiêu, cậu chỉ cần nói một câu! Ai mà chẳng cần thuê nhà đâu?”
Triệu Nam Thiên cười đạm bạc: “Nhất định phải nói ra sao chị?”
Anh lại ngồi xuống: “Được, vậy thì tôi cứ nói thẳng nhé, không liên quan đến tiền thuê, bao nhiêu tiền cũng không cho các người thuê!”
Nói xong, anh duôi ra một ngón tay: “Không phải Miêu Quốc Khánh đã đồng ý để lại cho anh chị chỗ mặt bằng sát đường nọ sao, anh chị đến đó mà thuê!”
Anh Lý vô cùng hối hận: “Nam Thiên à, anh sai rồi, chuyện này cũng trách anh buổi chiều anh đúng là bận quá, không rút thời gian đi sang thăm dì Triệu, thế này nhé, ngày mai anh tự mình đến nhận lỗi.
”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Anh Lý, anh đừng nói nữa, việc này cứ quyết định thế đi, chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, thế nhé!”
Anh cũng đã kìm nén cơn giận trong lòng xuống, nếu như là chiều này, chắc anh sẽ trực tiếp đuổi đi, sẽ không để cho họ một chút mặt mũi mà gặp người khác.
Mẹ anh đã lớn tuổi rồi, chỉ vì chuyện của Lý Khả Hân mà nói hai câu, hai vợ chồng anh ta đã không biết cảm ơn thì thôi, thế mà lại coi người thân của anh là vật cản Thần Tài của bọn họ.
Nếu đã như thế, vậy thì cho các người đi tìm Thần Tài của các người đi!
Anh Lý đã không biết nói gì nữa, bèn ra hiệu ý bảo chị dâu Lý đi lên nói vài câu.
Chị dâu Lý căng thẳng giải thích: “Nam Thiên à, chị dâu biết cậu đang giận chúng tôi nhưng mà chuyện này thực sự không liên quan đến chúng tôi, là Miêu Quốc Khánh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...