Vợ Tổng Tài Em Ngoan Cho Anh!
Chân trước anh vừa rời khỏi cửa hàng, bên ngoài liền vang lên tiếng còi cảnh sát.
Anh cả thở dài: “Nếu như mẹ biết em ra ngoài gây phiền phức như vậy, em cứ ở đó chờ bị xử lý đí!”
Chị dâu cũng hoảng sợ: “Ôi, phải làm sao bây giờ đây? Cảnh sát chắc sẽ không bắt Nam Thiên đi đâu đúng không?”
Triệu Nam Thiên an ủi: “Chị dâu, đừng lo lắng, em cam đoan, Miêu Quốc Khánh đến đánh rắm một cái cũng không dám!”
Vừa nói anh vừa di chuyển đến ngồi xổm trước mặt Miêu Quốc Khánh.
Miêu Quốc Khánh trốn lại: “Triệu Nam Thiên kia, tao cảnh cáo mày, cảnh sát đã tới rồi đó, mày còn dám đánh tao sao?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Tao là công dân tuân thủ pháp luật!”
Miêu Quốc Khánh chế nhạo: “Tuân thủ pháp luật? Hôm nay mày đánh tao trước mặt nhiều người như vậy, còn dám nói là chấp hành pháp luật?”
“Vừa nãy mày mới thú nhận là đã xô ngã mẹ tao.
Tao đã ghi âm lại.
Nói trắng ra, đó là tranh chấp dân sự giữa tao với mày, mày nghĩ tao sợ mày sao?”
“Tranh chấp dân sự? Tao nói cho mày biết, nếu mày không đưa ra ba mươi triệu, chuyện này không giải quyết xong được đâu!”
“Ba mươi triệu? Miêu Quốc Khanh tao nói cho mày biết, một xu tao cũng sẽ không đưa cho mày!”
“Được rồi, hẹn gặp mày ở sở cảnh sát, tao sẽ tìm luật sư kiện mày, mày cứ ngồi chờ chết đi!”
Triệu Nam Thiên liếc mắt nhìn: “Miêu Quốc Khanh vết thương nào của mày đủ truy tố tránh nhiệm hình sự? Mày có thể tùy ý giám định thương tích.
Nhiều lắm chỉ là chấn thương mô mềm, bầm tím!”
Miêu Quốc Khánh muốn phản bác nhưng không có gì để nói.
Vừa rồi đau kinh khủng như vậy, tại sao trong miệng Triệu Nam Thiên lại trở thành vết bầm bình thường?
Nhưng hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại, thực sự là như vậy.
Tuy bị Triệu Nam Thiên đánh một trận nhưng nói đến vết thương thật sự, thật ra không có.
Càng nghĩ tới, anh ta càng tức giận: “Họ Triệu, ngươi thật là đê tiện!”
Triệu Nam Thiên càng thấy anh ta tức giận càng muốn đổ dầu vào lửa: “Cái này mà gọi là đê tiện sao? Không ngại nói cho mày biết, không chỉ hôm nay, sau này mỗi ngày tao sẽ đều đặn đến cửa hàng của mày làm phiền, để tao xem ai trong chúng ta không thể chịu nổi!”
Sắc mặt Miêu Đại Thanh tái nhợt: “Triệu Nam Thiên kia, mày muốn làm cái quái gì vậy?”
Triệu Nam Thiên cảnh cáo: “Ngày mai mang hoa quả đến bệnh viện xin lỗi mẹ tao.
Còn có, sau này mày còn dám chọc phá Lý Khả Hân, tao nhìn thấy một lần sẽ làm theo lời ngươi nói!”
Nói xong, cảnh sát cũng nhanh chóng đến nơi.
Hai bên cùng một số nhân chứng gần đó đều bị gọi đến đồn cảnh sát để cho lời khai.
…
Lúc Tô Mục Tuyết đến đồn cảnh sát đã gần bảy giờ.
Tan làm xong cô liền về nhà nhưng cô nhận ra có điều đó không đúng, không có ai ở nhà cả.
Gọi cho Triệu Nam Thiên cũng không có trả lời, vì vậy cô chỉ có thể gọi cho chị dâu.
Lúc đầu chị dâu còn chuyển đề tài nói chuyện lòng vòng một hồi, sau lại không chịu nổi sự tra hỏi của cô mới tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe xong, thiếu chút nữa Tô Mục Tuyết tức nổ phổi.
Mẹ Triệu nhập viện, chị dâu đang ở đó chăm sóc bà, Triệu Nam Thiên vào đồn cảnh sát, anh cả đang cố gắng tìm người giúp đỡ.
Còn cô lại không biết có chuyện lớn như vậy xảy ra mà đứng ở nhà?
Mà tất cả những điều này hóa ra đều do Lý Khả Hân.
Chỉ vì một người ngoài, vì chuyện hôn nhân của cô ta mà làm đảo lộn cả nhà họ Triệu tới long trời lở đất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...