Vợ Tổng Tài Em Ngoan Cho Anh!
Chương 949
Sau khi trò chuyện, Triệu Nam Thiên nói: “Đúng rồi, con báo với mẹ một tin vui, đơn vị cân nhắc con ở Giang Bắc nên đổi cho con một công việc khác.”
“Thật sao? Đổi đến đâu?”
“Quảng trường Thiên Đỉnh, chính là cái phố Thiên Đỉnh cũ.
Con sang đó là trưởng đội bảo vệ, tiền lương mỗi tháng là bốn mươi lăm triệu, có đầy đủ bảo hiểm xã hội!”
Mẹ Triệu vui mừng: “Tốt, cuối cùng Nam Thiên cũng có tiền đồ rồi.”
“Vậy mẹ tranh thủ thời gian dưỡng cơ thể cho tốt.
Đợi mẹ xuất viện thì con sẽ mời cả nhà đi ăn!”
Mẹ Triệu căn dặn: “Có chút tiền đã phung phí.
Khi nào con mới sửa được thói quen vung tiền này đây? Trong tay phải tiết kiệm chút tiền, con còn phải chuẩn bị để kết hôn với Mục Tuyết nữa!”
Sau một hồi trò chuyện, mẹ thấy hơi mệt nên lúc này căn phòng mới dần yên tĩnh trở lại.
Ngoài hành lang, chị dâu cả kể sơ lại mọi chuyện đã xảy ra.
Lúc chiều đi chợ, họ bắt gặp Miêu Quốc Khánh.
Miêu Quốc Khánh nó mẹ đừng để ý tới hôn sự của anh ta và Lý Khả Hân, kết quả mẹ không nể mặt mà từ chối ngay, sau đó thì xảy ra chuyện.
Lúc đó đang ở ngoài chợ nên rất đông người, tình hình cụ thể cũng không rõ, mẹ không cẩn thận trượt chân rồi xỉu ngay tại chỗ.
Anh cả nghe xong thì sắc mặt tái xanh: “Em nói em, mẹ lớn tuổi nhu vậy rồi, sao em không chăm sóc bà một chút? Hôm nay may mà không có chuyện gì, bằng không anh sẽ không để yên cho em!”
Bình thường anh ta rất sợ vợ nhưng chuyện liên quan đến mẹ thì đương nhiên ngoại lệ.
Chị dâu cả khúm núm đồng ý, kết quả Triệu Nam Thiên lập tức quay đầu rời đi.
Chị ấy vội kéo anh lại: “Nam Thiên cậu làm gì vậy?”
Triệu Nam Thiên trầm giọng nói: “Không gì cả, em đi chợ mua chút thịt, ban đêm làm sủi cảo!”
Chị dâu cả không buông tay: “Lúc đó chị dâu cũng không thấy rõ, không biết có phải Miêu Quốc Khánh động tay động chân hay không, em tuyệt đối đừng làm bậy!”
Triệu Nam Thiên gạt tay chị ấy ra: “Chị dâu, chị nói gì vậy? Em chỉ là đi mua chút thịt thôi.”
Anh cười lạnh trong lòng, chuyện này mà cần chứng cứ gì?
Chân trước Miêu Quốc Khánh cãi vã với mẹ, chân sau mẹ đã ngã sấp xuống.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Chuyện của Lý Khả Hân là anh nhờ mẹ nói vài câu, nếu không mẹ cũng sẽ không đắc tội với Miêu Quốc Khánh.
Anh càng nghĩ càng áy náy, vô duyên vô cớ khiến mẹ gặp phiền phức.
Đáng chết hơn là tên Miêu Quốc Khánh kia, mẹ lớn tuổi như vậy rồi mà anh ta cũng dám động thủ.
Thật sự nghĩ rằng người nhà họ Triệu đều là đồ bỏ đi sao?
Chị dâu không cản được thì nháy mắt với anh cả.
“Nam Thiên em đừng gấp, đợi lát nữa anh đi với em.
Chúng ta nói chuyện với quản lý trước rồi tính tiếp.”
Anh cả cũng tức giận trong lòng nhưng nếu bỏ mặc em hai đi sang đó, với tình tình của anh thì tám chín phần mười sẽ xảy ra chuyện.
Triệu Nam Thiên gật đầu: “Được vậy em đi vệ sinh một chút.”
Anh cả và chị dâu cả chờ bên ngoài phòng bệnh.
Mười phút trôi qua, họ vẫn không thấy anh quay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...