Cả người Ngụy Bắc Minh cứng đờ, nói không ra lời.
So sánh với anh ta, phản ứng của bà Ngụy càng mãnh liệt hơn một chút.
Bà ta gần như rống giận hỏi, “Cô mới vừa nói gì?”
Tô Mục Tuyết chậm rãi đi lên, bình tĩnh đối diện với bà ta, “Cháu nói cháu và Triệu Nam Thiên đã đăng ký kết hôn, cho dù bác có muốn cháu gả cho Ngụy Bắc Minh cũng phải được anh ấy đồng ý đã! Bà nói có đúng không?”
Một câu nói kia như sấm sét giữa trời quang!
Trong lúc nhất thời Tô Lâm không thể tranh cãi, “Chị… chị có quyền gì… có quyền gì quyết định hôn sự của mình?”
Tô Mục Tuyết không biết nên khóc hay cười, “Hôn sự của chị mà ngay cả chính chị cũng không có quyền quyết định? Chẳng lẽ em có quyền quyết định sao?”
Tô Lâm không biết nên nói thế nào, “Thế nhưng, chị cũng không thể gả cho tên bảo vệ bẩn thỉu này được!”
Tô Mục Tuyết cười lạnh, “Chị gả cho người nào đó là chuyện của chị, không tới phiên em tới khoa tay múa chân! Hơn nữa chị không cảm thấy anh ấy có gì mất mặt, em bớt nói nhảm đi!”
Tô Lâm tái mặt, run run nói không ra lời, “Chị… chị còn biết xấu hổ hay không? Mặt mũi nhà họ Tô đều bị chị làm mất hết!”
Vừa dứt lời đã nghe một tiếng “bốp”!
Một tát này là Tô Mục Tuyết tát ra, dứt khoát lưu loát, không có một chút dài dòng dây dưa.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt tràn đầy kinh ngạc, “Chị đứng nghiêm ngồi thẳng, có gì phải mất mặt? Ngược lại em, nhà họ Ngụy đã cho em lợi ích gì để em chạy tới đây mất mặt xấu hổ?”
Triệu Nam Thiên nhìn mà sảng khoái vô cùng.
Ban nãy cho dù Tô Mục Tuyết không ra tay anh cũng sẽ dạy cho tên ăn chơi trác táng nhà họ Tô này biết cách làm người.
Nói chuyện với chị họ như thế, lẽ nào toàn bộ nhà họ Tô không ai có thể dạy anh ta thế nào gọi là lễ nghi liêm sỉ và tôn ti trưởng ấu sao?
Tô Lâm che gò má, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Chị… chị dám đánh tôi?”
Tô Mục Tuyết hít một hơi thật sâu, “Tô Lâm, chị cảnh cáo em một lần cuối cùng, chuyện hôn sự của chị không tới phiên em lắm miệng!”
Tô Lâm xấu hổ nghiêng đầu qua, “Bác Ngụy, bác yên tâm, mối hôn sự này nhà họ Tô chúng cháu tuyệt không đồng ý.
Anh Bắc Minh mới là anh rể của cháu!”
Bà Ngụy liếc nhìn anh ta với ý chê bai, “Phế vật vô dụng.
Tô Mục Tuyết nói không sai, ở đây không tới phiên cậu tới khoa tay múa chân!”
Nói xong, bà ta bừng tỉnh bật cười, “Tốt lắm, chẳng trách ban nãy cậu lại đồng ý dứt khoát như vậy, thì ra là hàng đã xài xong!”
Ngụy Bắc Minh cau mày, “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?”
Bà Ngụy chế nhạo, “Không nói như vậy mẹ còn có thể nói như thế nào? Tô Mục Tuyết cô có mặt mũi làm ra chuyện thấp hèn như vậy, lẽ nào mẹ còn không thể nói?”
“Không hổ là người một nhà, quả thực giống mẹ cô năm đó như đúc! Đê tiện!”
Chỉ một chốc thái độ của hai người lập tức xoay ngược lại!
Ban nãy bà Ngụy đồng ý mối hôn sự này, còn tỏ thái độ vốn không đặt chuyện xấu kia trong lòng.
Có chuyện xấu cũng không sợ, chỉ cần không có chứng cứ, cuối cùng đương nhiên cũng chẳng có gì quan trọng.
Nhưng lúc này lại khác, vậy mà Tô Mục Tuyết lại đi đăng ký kết hôn với một tên bảo vệ, đây là chứng cứ thép!
Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, lịch sử hôn nhân cũng có theo điều tra ra, chuyện này đương nhiên cũng không thể gạt được người có lòng.
Mấy năm nay nhà họ Ngụy nhìn như phong quang nhưng sau lưng lại có không ít kẻ thù.
Nếu như hiện tại bọn họ nhận Tô Mục Tuyết, vậy nhà họ Ngụy sẽ thành cái gì?
Nhặt một người đàn bà dâm đãng hạ lưu, biến thành trò cười cho người trong nghề ở Đông Châu châm chọc?
Bà ta quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Tô Mục Tuyết nắm chặt nắm tay, giọng điệu cứng rắn vô cùng, “Bác câm miệng, bác có tư cách gì bình luận mẹ tôi?”
Bà Ngụy châm biếm, “Thế nào, bị tôi nói đến chỗ đau rồi sao?”
Ngụy Bắc Minh vội vàng khuyên giải, “Mục Tuyết, em đừng hiểu lầm, mẹ anh không có ý kia, em chớ để trong lòng!”
Tô Mục Tuyết hất Ngụy Bắc Minh ra, bước nhanh đến phía trước, con mắt nhìn chằm chằm bà Ngụy, “Bác Ngụy, xin bác tôn trọng người khác một chút!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...