Triệu Nam Thiên bật cười: “Phí lời, chẳng lẽ tôi còn đứng ngây ra để bị cô đánh sao?”
Đường Bảo Khiết nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì cũng là do anh tự chuốc lấy, tôi mặc kệ, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà phải làm sao bây giờ, chuyện này đâu có liên quan tới tôi?”
“Triệu Nam Thiên, anh có còn là đàn ông không, gây phiền phức rồi bỏ đi, không muốn chịu trách nhiệm sao? Loại người như anh, cút ngay cho tôi, sau này đừng để tôi thấy anh nữa!”
Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ, sao mấy lời này nghe có chút kỳ lạ nhỉ?
Cái gì gọi là không chịu trách nhiệm?
Anh có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xem như tôi xui xẻo! Nói đi, cô muốn tôi bồi thường thế nào?”
Đường Bảo Khiết không chút cảm kích: “Đền? Anh đền nổi sao? Bức tranh chữ này là quà sinh nhật tôi muốn tặng cho trưởng bối, bây giờ đều bị anh làm hỏng rồi!”
Triệu Nam Thiên thấy dáng vẻ cô ta không giống như giả vờ, trong lòng cũng có chút thông cảm, nhưng vẫn không nhịn được nghi hoặc hỏi: “Nếu đã quý như vậy, sao cô còn không cất cẩn thận đi, bây giờ lại còn trách tôi?”
Đường Bảo Khiết vừa nói vừa đỏ ửng mắt: “Vừa rồi là chị Bạch Thảo Phương muốn xem, ai mà biết được tên khốn anh đáng ghét như vậy chứ! Nếu như không phải anh chọc giận tôi thì sao tôi có thể…”
Khi còn đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa phòng.
Đường Bảo Khiết khó chịu hết lên một tiếng: “Vào đi!”
Vừa dứt lời, Hạ Kỳ Bắc tiến vào trước, sau đó Bạch Thảo Phương và Tiểu Ngũ cũng theo sau.
Hạ Kỳ Bắc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nên mở miệng hỏi: “Trưởng phòng Đường, có chuyện gì thế?”
Bạch Thảo Phương cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hai người này đúng là oan gia, chỉ cần để họ đứng cùng một chỗ với nhau là thế nào cũng sẽ gặp phiền phức.
Đường Bảo Khiết trầm mặt nói: “Chị hỏi anh ta đi, chuyện tốt anh ta gây ra đấy!”
Không cần Đường Bảo Khiết giải thích, ánh mắt mọi người đều đông loạt nhìn về phía mặt bàn.
Sắc mặt Bạch Thảo Phương lập tức thay đổi, có chút đồng tình nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Anh gây họa lớn rồi!”
Triệu Nam Thiên cũng không rõ nguyên nhân, không phải chỉ là một bức tranh chữ sao, sao lại gặp rắc rối?
“Được rồi, để tôi xem nào, xem có cách nào cứu chữa không.
”
Không đợi anh tiến lên Hạ Kỳ Bắc đã ngăn lại: “Cứu chữa? Anh cứu chữa cái con khỉ ấy, đây là chữ của đại sư Đạp Tuyết, khó khăn lắm trưởng phòng Đường Nhu mới có thể nhờ người giành cho, sáng nay vừa mới vận chuyển về nước, không ngờ đã bị anh làm hỏng!”
Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Đạp Tuyết?”
Hạ Kỳ Bắc nhạo báng nói: “Sao hả.
chưa từng nghe qua à? Cũng khó trách, loại người thô kệch như anh, không hiểu nổi những tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết cũng là điều bình thường.
”
Tiểu Ngũ không thể nhìn nổi nữa, lập tức lên tiếng nói giúp: “Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao, bị bẩn thôi mà, mua bức khác là được!”
Hạ Kỳ Bắc cũng lười giải thích, chỉ nói một câu: “Thô bỉ!”
Đường Bảo Khiết đau lòng không thôi, mắt thấy bức tranh dính đầy mực, không có cách nào cứu vãn, tâm trạng xuống dốc không phanh.
Cô ta quá lớn nói: “Được rồi, mấy người đừng làm ồn nữa được không? Để tôi yên tĩnh một chút đi!”
Tiểu Ngũ vẫn chưa từ bỏ ý định, nhỏ giọng hỏi: “Tổ trưởng Bạch Thảo Phương, tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết rất khó mua được sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...