Một cú đá phóng đến, một tư thế phòng ngự được bày ra, sau đó là một tiếng trầm vang, Triệu Nam Thiên lùi về sau chừng ba bước, đập lưng vào tường.
Vẻ mặt anh đầy kinh ngạc, sở sẩy là một mặt, lực chân của Đường Bảo Khiết thật sự vượt quá sức tưởng tượng của anh, ít nhất thì tiến bộ hơn nhiều so với lần trước.
Triệu Nam Thiên xoa xoa ngực: “Khốn kiếp, con mẹ nó cô ngấm ngầm giờ trò!”
Đường Bảo Khiết cười lạnh: “Đây gọi là yếm binh bất trá!”
Căn bản không cho Triệu Nam Thiên thời gian thở dốc, cô ta lại một lần nữa quét chân về phía bên tai.
Triệu Nam Thiên hôm nay xem như đã hiểu, cái gì gọi là thà rằng đắc tội với tiểu nhân, tuyệt đối không thể đắc tội phụ nữ!
Vừa đứng khoanh tay đỡ đòn, vừa chuyển tư thế sang tấn công.
Đường Bảo Khiết cười lạnh thành tiếng, vung tay lên, rồi đá chân ra sau.
Vẻ mặt Triệu Nam Thiên tối sầm, mẹ nó chứ!
Đây là cố tình muốn hại anh tuyệt tử tuyệt tôn sao!
Trong lúc ép lực chân xuống, anh theo bản năng duỗi tay chụp lấy cổ chân Đường Bảo Khiết.
Kết quả hôm nay Đường Bảo Khiết mặc một cái quần da bó sát, chạm vào cảm giác mượt mà, hơn nữa cổ chân mảnh khảnh, tinh tế, Triệu Nam Thiên cố gắng chặn lại.
Tuy rằng sức lực giảm đi bảy phần, có điều cảm giác giữa hai chân vẫn không được dễ chịu chút nào.
Tư thế Triệu Nam Thiên quái dị kẹp hai chân lại, hít sâu một hơi mắng mỏ: “Đồ điên này, cô xuống tay độc ác quá rồi đấy?”
Đường Bảo Khiết chưa từng bị ai chửi thẳng mặt, nhưng thấy dáng vẻ khó chịu của Triệu Nam Thiên nên cũng không tức giận lắm: “Đáng đời, là anh tự chuốc lấy!”
Tiểu Ngũ thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên khó coi, vội vàng tiến lên đỡ anh: “Anh Thiên, anh không sao chứ?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu.
Đường Bảo Khiết đắc ý nói: “Được rồi, họ Triệu, chúng ta hòa nhau, hoan nghênh anh đến với Cửu Vinh, nếu sau này anh học hành ngoan ngoãn chút, chị đây sẽ che chở cho anh!”
Cô ta vỗ vỗ tay, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi: “Cho anh ba phút nghỉ ngơi, sau đó lập tức đến phòng họp!”
Bạch Thảo Phương bảo Đường Bảo Khiết đi trước, khi đi qua Triệu Nam Thiên, cô ta khẽ nói một câu: “Được lắm, có chút bản lĩnh, không ngờ lại có thể thu phục được đàn em của tôi!”
Triệu Nam Thiên chống tay vào vách tường, vẻ mặt cười khổ: “Tổ trưởng Bạch, cô đang bỏ đá xuống giếng đấy à?”
Bạch Thảo Phương cười như không cười, ánh mắt nhìn về nơi nào đó nói: “Diễn không tệ đâu!”
Chờ Bạch Thảo Phương rời đi, Tiểu Ngũ mới lẩy lại tinh thần này: “Anh Thiên, tổ trưởng Bạch Thảo Phương này có ý gì thế?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.
”
Ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng đã có chút kiêng kỵ với Bạch Thảo Phương.
Vừa rồi anh đúng là cố tình khiêu khích Đường Bảo Khiết tức giận, sau đó trong quá trình ra tay lại xuống nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...