Anh ấy chẳng mấy chốc đã khống chế được Trương Vũ, đợi đến khi lôi cổ được anh ta ra, thì Liễu Nhiên đã cuốn người trong một chiếc áo khoác lớn ngồi ở trên ghế sofa.
Nhìn thấy Trương Vũ, cô ấy không thèm nói nhiều, đi lên trước là vung tay tát thẳng đến: “Thằng khốn nạn, anh có còn là người không?”
Trương Vũ nhổ ra một bãi nước bọt đầy máu, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao nào? Ông đây theo đuổi cô ba tháng trời, nào là mời ăn cơm, nào là mua quà tặng cho cô, tiêu không hề ít tiền, động chạm một chút cũng không được sao?”
Liễu Nhiên gào lên điên cuồng nhắc: “Chúng ta đã chia tay rồi!”
Trương Vũ cười châm chọc: “Chia tay rồi thì sao nào? Giả vờ trong trắng gì với ông đây chứ? Cô đừng tưởng là tôi không biết gì, cô sớm đã tìm được nhà dưới rồi! Bằng không thì tại sao vừa mới chia tay với tôi xong, ngay sau đó đã đi cám dỗ cái tay họ Triệu này chứ?”
Nghe thấy mấy lời nói này, sắc mặt của cả ba người ở đây đều lập tức thay đổi.
Triệu Nam Thiên thấy anh ta còn nói năng linh tinh, túm lấy cổ áo anh ta giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh.
“Tên nhãi anh giữ cái miệng cho sạch sẽ chút, còn dám ngậm máu phun người, tôi sẽ đánh chết anh!”
Trương Vũ nhổ ra một ngụm máu: “Sao hả, còn muốn giết người diệt khẩu à? Có phải bị tôi nói trúng rồi nên thẹn quá hóa giận không?”
Vẻ mặt Triệu Nam Thiên đầy khinh thường: “Tôi và Liễu Nhiên chỉ là bạn bè bình thường, không xấu xa như anh nghĩ, các người tốt xấu gì cũng từng yêu nhau, sao có thể chửi bới cô ấy như vậy?”
Ánh mắt Trương Vũ như phát điên: “Chửi bới? Tối nay tôi tới công ty Vật Nghiệp, nghe người ta nói, có một tên tự xưng là bạn trai cô ấy cùng nhau tan làm, họ Triệu, anh đừng có nói với tôi người đó không phải là anh!”
Triệu Nam Thiên có chút xấu hổ, tuy rằng đúng là có chuyện như vậy nhưng chuyện tự xưng là bạn trai là hoàn toàn bất đắc dĩ, không ngờ lại bị Trương Vũ biết được.
Anh là một người đàn ông, không bị liên lụy gì, nhưng nếu vì chuyện này mà khiến thanh danh Liễu Nhiên bị hao tổn thì cũng có chút băn khoăn.
Nghĩ như vậy bèn giải thích với anh ta: “Anh hiểu lầm rồi, buổi tối tôi tới Vật Nghiệp là có chút chuyện riêng, cũng không có quan hệ gì với Liễu Nhiên như anh tưởng tượng cả, điểm này tôi có thể chắc chắn!”
Trương Vũ hùng hùng hổ hổ nói: “Con mẹ nó anh tính lừa ai hả? Lừa đứa trẻ con ba tuổi à? Nếu không phải vì anh sao tự nhiên Liễu Nhiên lại đòi chia tay với tôi?’
Liễu Nhiên đứng ở một bên không thể nghe lọt tau nữa, hét lên nói: “Trương Vũ, tôi nói thật cho anh biết, chuyện chúng ta chia tay không có liên quan gì tới người khác, tôi chỉ là phát hiện anh quá tiểu nhân, lòng dạ hẹp hòi, không muốn ở bên anh nữa thôi!”
Cô ấy càng nghĩ càng thấy ấm ức, đặc biệt là nghĩ tới chuyện vừa rồi, hốc mắt đỏ ửng lên: “Tuy rằng Liễu Nhiên tôi không phải tiểu thư khuê các gì, nhưng cũng sẽ không giao phó hạnh phúc cả đời này cho loại người như anh! Anh đừng có nghĩ người khác cũng xấu xa như mình, Nam Thiên anh ấy không phải loại người như anh!”
Trương Vũ nghe vậy càng thêm ghen ghét hỏi: “Còn nói không phải vì anh ta, vậy vì sao cô muốn che chở cho anh ta?”
Liễu Nhiên đơn giản nói: “Trương Vũ, hai người chúng ta đã chia tay, tôi ở bên ai là tự do của tôi! Hơn nữa tôi không ngại nói cho anh biết, tôi chính là thích anh Nam Thiên đấy, làm sao nào?”
“Cô thích anh ta?”
“Đúng vậy, anh Nam Thiên tốt hơn anh gấp ngàn vạn lần!”
“Liễu Nhiên, đầu óc cô có vấn đề hay sao, anh ta là một bảo vệ nhỏ bé, có tư cách gì mà so sánh với tôi! Ở Giang Hải này, anh ta có nhà không, có xe không?”
“Anh có nhà có xe thì sao chứ, tôi cũng không thèm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...