Vợ Tổng Tài Em Ngoan Cho Anh!
Triệu Nam Thiên tự mình nhấp một ngụm rượu, cũng chẳng cảm thấy gì, không cùng loại người với nhau anh cũng lười không muốn chấp nhặt.
Cuối cùng không ngờ, Liễu Nhiên là người đầu tiên nói: “Bỏ đi, tôi không đi đâu.
”
Trương Vũ không hiểu liền hỏi: “Sao vậy, lần trước không phải vẫn muốn đi sao?”
“Hiện tại không muốn, tôi hết hứng thú rồi.
”
Khổng Như Nguyệt cũng tiếp lời, “Tôi cũng vậy, nhân viên văn phòng một công ty nhỏ bé như tôi, ăn không quen nhà ăn tự cấp của công ty lớn của nước ngoài các anh!”
Trương Vũ lần lượt bị từ chối bởi hai cô gái, mặt của anh ta tối sầm lại.
Khổng Như Nguyệt cũng lười không muốn nhiều lời nữa, đẩy bát đũa, dứt khoát nói: “Không ăn nữa!”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, “Sao không ăn nữa?”
Cô ấy gượng gạo trả lời, “Tôi no rồi, anh Thiên, anh đi dạo với tôi chút đi.
”
“Ừ”.
Hai người lần lượt đứng dậy, trước khi Khổng Như Nguyệt rời đi chỉ chào Liễu Nhiên, phớt lờ Trương Vũ.
Nể mặt người chị em tốt, cô ấy không hất cốc nước trái cây lên mặt anh ta là đã lịch sự lắm rồi!
Trương Vũ coi như cũng có mắt nhìn, lúc này mới thấy rõ, anh ta vô tình đắc tội với hai cô gái xinh đẹp rồi.
Nhưng anh ta cũng không có ý kiểm điểm, ngược lại vì chuyện này mà ghi hận lên người của Triệu Nam Thiên.
Một nhóm bốn người tiếp tục xuống lầu.
Vì Triệu Nam Thiên có nói mời khách trước thì dị nhiên người thanh toán là anh.
Trương Vũ chắc chắn sẽ không giành với anh, thậm chí ngay cả lời xã giao tối thiểu cũng không có.
Liễu Nhiên lo lắng vẻ mặt của Trương Vũ nên cũng không nói nhiều lời.
Còn về Khổng Như Nguyệt, vì giữ thân phận “bạn gái” của Triệu Nam Thiên, cô ấy chắc chắn sẽ không giành oai phong này.
Triệu Nam Thiên nhìn tờ hoá đơn nhỏ, tính rượu nước cũng hơn 900 ngàn, giá không mắc, mùi vị cũng được, chẳng trách làm ăn tốt như vậy.
Anh cười rồi nói: “Mùi vị nơi này không tệ.
Lần sau có rảnh thì chúng ta có thể hẹn ở đây, vẫn do tôi làm chủ!”
Hai cô gái dĩ nhiên vui vẻ tiếp nhận.
“Được đó!”
“Quyết định vậy đi nha!”
Trương Vũ bên cạnh lẩm bẩm: “Xì, một nồi lẩu nhỏ hơn 900 ngàn còn giả bộ đứng đắn cái gì?”
Tuy âm thanh không to nhưng mọi người đều nghe thấy.
Đừng nói là Triệu Nam Thiên, ngay cả Khổng Như Nguyệt nghe câu này cũng thấy khó chịu.
Tục ngữ có câu, há miệng mắc quai, cái tên Trương Vũ hôm nay ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, cho dù thật sự có hiểu lầm gì thì cũng nên xí xoá đi chứ?
Lòng dạ hẹp hòi giống phụ nữ như vậy thì có ý nghĩa gì?
Liễu Nhiên cũng nhướng mày: “Trương Vũ, con người anh là sao vậy? Chút chuyện nhỏ, vấy mực vẫn chưa hết sao? Anh Thiên là bạn tôi, nếu anh còn nói những câu quái gở nữa thì sau này đừng ra ăn cơm chung với tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...