Nếu tình thế đã không nể nang gì nhau.
Triệu Nam Thiên cũng không cần khách khí nữa, bảo vệ Vương Như Nguyệt sau lưng, mở miệng mắng: “Nể mặt thì gọi mày một tiếng Đao Ca! Không nể mặt thì mày là cái thá gì? Chị Như Nguyệt tiếp đãi mày như khách quý, mày còn thật sự cho rằng mình to lắm sao?”
Đám giang hồ bây giờ mới phản ứng kịp, quát tháo ầm ĩ: “Con mẹ nó, mày không muốn sống nữa hả?”
Triệu Nam Thiên cũng không tiếp lời, quay người nhìn Mã Hùng Dũng đang đứng một bên: “Dù gì cũng là địa bàn của mình, để cho đám người ngoài phách lối như vậy, các anh cũng xứng đáng là đàn ông sao? Tôi cảm thấy xấu hổ thay các anh!”
Âm thanh vừa giứt, anh quay người như con hổ lao vào giữa bầy sói.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu!
Từ Minh cầm chai rượu theo sát phía sau
Tiểu Ngũ bảo vệ Vương Như Nguyệt ở bên mình, chỉ cảm thấy cả người khí huyết dồn lên.
Về phần mấy cô gái ở trong phòng, tất cả đều rùng mình sợ hãi, la hét trốn vào các góc ở trong phòng.
Ai dũng cảm thì nhìn Triệu Nam Thiên, lớn tiếng hét: “Làm tốt lắm!”
Có người dẫn đầu, liền có người hét theo: “Đẹp trai quá đi!”
Không ai muốn bị người khác xem thường, dưới sự kích động của mấy cô gái, đám bảo vệ của Huy Hoàng vốn dĩ đang đứng ngốc nghếch ở một chỗ, ngay tức khắc hormone nam giới tăng cao, từ hai bên bao vây tiến lên.
Vương Như Nguyệt đứng sau đám người, chầm chậm nắm chặt hai tay, trong đôi mắt lưu lại một bóng hình!
Khung cảnh hỗn loạn, đám giang hồ thuộc hạ của Đao Ca chưa kịp phản kháng thì đã bị đánh gục nhanh chóng.
Không ai nghĩ Triệu Nam Thiên lại bất ngờ nổi điên lên, vừa rồi còn bị ăn một chai rượu vào đầu, anh cũng không kêu tiếng nào, thoáng cái lại đã ra tay mạnh mẽ như vậy?
Có quá nhiều chỗ khó hiểu, ví dụ như bây giờ, gần như không ai có thể cản được bước chân của Triệu Nam Thiên.
Mỗi lần anh ta vung nắm đấm lên đều có tiếng hét thất thanh kèm theo, dường như là dẫm trên sàn nhà hỗn độn, từng bước từng bước tiếp cận Đao Ca.
Tình hình của Triệu Nam Thiên không tốt lắm, vết thương trên đầu đau nhức, thể lực giảm sút rất nhanh.
Không để ý liền bị đá một phát vào bụng.
Anh cũng không thích gây chiến, một chân dẫm lên bàn mượn lực mạnh một cái đã xuất hiện trước mặt Đao Ca.
Chiến thuật đánh rắn phải đánh dập đầu đặt vào hoàn cảnh nào cũng thật hữu dụng, từ lúc ra tay đến lúc tiếp cận, Đao Ca thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị Triệu Nam Thiên nắm lấy cổ áo.
Hắn ta mở miệng đang định lên tiếng cảnh cáo, kết quả Triệu Nam Thiên bỏ ngoài tai, tay cầm lấy chai bia dí vào trán hắn nói: “Trước đây mày kiếm được bao nhiêu tiền từ Huy Hoàng, sau này cứ tiếp tục, Triệu Nam Thiên tao không cản con đường kiếm tiền của ai cả, nhưng mày phải nhớ lấy một điều, bát cơm này là do chị Như Nguyệt thưởng, đừng có làm sai quy tắc!”
Trong phòng lập lức yên tĩnh lại, nhất là đám bảo vệ của Huy Hoàng, bái phục Triệu Nam Thiên nhưng đồng thời trong lòng cũng sợ hãi.
Dù sao cũng là gây chiến với đám giang hồ có máu mặt, bây giờ đúng là sảng khoái thật, nhưng về sau thì sao?
Nói là bảo vệ, thật ra cũng chỉ là người bình thường, có con cái có gia đình, không phải vì muốn liều mạng mà đứng lên, không có ai là không sợ đám giang hồ này báo thù.
Hơn nữa, Vương Như Nguyệt người sếp này liệu có thể bảo vệ bọn họ không còn chưa biết.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người liền có ý định rút lui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...