Vợ Tổng Tài Em Ngoan Cho Anh!


Tiểu Ngũ uống một ngụm rượu, đứng dậy nói: “Cái đấy gì nhỉ… Anh Nam Thiên, tụi anh cứ ngồi chơi đi, em đi ra ngoài một lát nhé.


Triệu Nam Thiên dặn dò một câu: “Nhớ cẩn thận đấy!”
Đợi Tiểu Ngũ rời đi, cuối cùng anh mới nghĩ đến chuyện chính: “Đúng rồi, chị Như Nguyệt vừa nãy chị nói…”
Vương Như Nguyệt cắt ngang lời anh nói: “Mới có thế mà đã gấp gáp nóng nảy rồi à? Để chị gọi thêm đồ, chúng ta vừa ăn rồi vừa nói.


Nói xong, cô cho người kêu nhân viên phục vụ đến.

Triệu Nam Thiên nhìn thực đơn, toàn bộ đều là đồ ăn vặt và đồ nướng, mặc dù đồ ăn rất bình thường, nhưng giá cả lại mắc hơn bên ngoài gấp mấy lần.

Anh ngăn lại nói: “Chị Như Nguyệt, thôi đi ở đây chẳng có gì ăn cả.



Vương Như Nguyệt liếc mắt một cái đã ra suy nghĩ trong lòng của anh: “Cậu muốn tiết kiệm tiền cho chị à?”
Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu, thật sự anh nghĩ như vậy thật đấy, Vương Như Nguyệt một thân một mình lại có cái tính tiêu tiền như nước, dù sao cũng phải dành dụm tiền tính toán cho sau này.

Vương Như Nguyệt giả vờ thần bí nói: “Không cần phải tiết kiệm tiền cho chị đâu, chị tiêu tiền ở nơi này chẳng cần tốn một đồng nào cả!”
“Hả? Không tốn tiền sao?”
Triệu Nam Thiên trợn tròn mắt lên, phản ứng đầu tiên của anh chính là mối quan hệ giữa Vương Như Nguyệt và ông chủ nơi này rất tốt.

Nhưng rốt cuộc là có quan hệ gì mà có thể để cho Vương Như Nguyệt mời khách đến đây ăn chơi mà chẳng tốn một đồng bạc nào chứ?
Không cần nghĩ nhiều trong đầu đã nhảy ra một đáp án, chính là quan hệ nam nữ!
Nhưng mà Triệu Nam Thiên suy nghĩ tới lui lại cảm thấy cũng đúng, người phụ nữ xuất sắc như Vương Như Nguyệt thế này, anh không đón nhận chẳng lẽ còn không cho người đàn ông khác đến đón nhận cô ta hay sao?
Mặc dù như thế, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút phiền muộn không thể nói ra được.


Vương Như Nguyệt nhìn ra vẻ khác thường: “Sao vậy?”
Triệu Nam Thiên nói trái với suy nghĩ của mình: “Không có gì!”
“Không có gì?”
Một người phụ nữ thông minh lanh lợi như Vương Như Nguyệt, chỉ nhìn biểu cảm của Triệu Nam Thiên thôi đã biết anh đang hiểu sai hướng rồi.

Nhưng thấy dáng vẻ buồn bực của anh, cô ta lại cảm thấy vui vẻ nên không muốn mở lời giải thích.

Vương Như Nguyệt dí dỏm đâm chọc Triệu Nam Thiên: “Sao vậy, chị ở với người đàn ông khác cậu ghen rồi à?”
“Không có!”
“Không có sao? Vậy cậu bày ra vẻ mặt thối này cho ai xem thế?”
Triệu Nam Thiên thấy không thể tránh được, chỉ có thể thừa nhận: “Tôi lo lắng cho chị.


Vương Như Nguyệt càng nghe lại càng cảm thấy mơ hồ: “Lo lắng cho chị?”
“Tôi cảm thấy… ông chủ ở những nơi như thế này, chắc chắn là quan hệ giữa người với người không bình thường, chị Như Nguyệt, trước đó chị đã chịu tổn thương một lần rồi, tôi sợ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận