Mở ra xem, là một chiếc thắt lưng hàng hiệu cho nam giới, ít nhất cũng phải mấy triệu một chiếc.
Vương Như Nguyệt nhìn về phía sau nói: “Hôm nay không biết hai người các ngươi cũng ở đây, lần sau sẽ bù cho hai người nhé!”
Triệu Nam Thiên bên kia đã mở miệng từ chối nhã nhặn: “Chị Như Nguyệt, lễ vật này quá quý giá, tôi không thể nhận!”
Vương Như Nguyệt giả bộ như không thoải mái nói: “Làm sao lại không thể nhận? Chị là chị nuôi của cậu, đưa một chiếc thắt lưng còn không được sao? Nếu như cậu không nhận, vậy thì bây giờ liền xuống xe ngay cho chị!”
Lời đều nói đến mức này, Triệu Nam Thiên cũng không tiện cự tuyệt: “Vậy thì cám ơn, chẳng qua là lần sau cũng đừng đưa cho tôi những vật này, giữa chúng ta không cần phải như vậy, tôi cũng không cần đến những thứ này.
”
Vương Như Nguyệt bĩu môi: “Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy, ở đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy? Đứng rồi, mấy người các cậu muốn ăn cái gì? Nếu là không kiêng ăn, chúng ta liền đi ăn cơm trưa đi, bữa ăn này tôi mời.
”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Không được, bữa cơm này nói thế nào cũng phải là tôi đến mời, nếu như chị không đồng ý, vậy thì chúng tôi sẽ xuống xe!”
Vương Như Nguyệt cũng không có chịu thua, mà là nhẹ nhàng đạp chân ga, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu trêu chọc: “Hai người các cậu có cảm thấy cái tên này có đôi khi bướng bỉnh như con lừa hay không?”
Từ Minh cùng tiểu Ngũ hai người nín cười, hơn nửa ngày mới nói ra một chữ: “Giống!”
Chỗ ăn cơm hẳn là chỗ mà Vương Như Nguyệt thường xuyên tới, vì nghĩ cho Triệu Nam Thiên, bữa ăn tiêu không cao lắm, cũng may hoàn cảnh còn tốt, yên tĩnh, rộng rãi.
Mấy người chọn căn phòng nhỏ, Triệu Nam Thiên thừa dịp gọi món ăn, ở quầy thu ngân đưa trước sáu triệu.
Khoảng thời gian này tổng cộng thu nhập hơn sáu mươi triệu, cho chị dâu ba mươi triệu, dùng để điều dưỡng thân thể của mẹ, lại cho Tô Mục Tuyết ba mươi triệu, để cho cô ấy dùng để tiêu xài.
Còn lại mấy triệu, Triệu Nam Thiên lúc nào cũng mang ở trên người, dùng làm tiền sinh hoạt cùng xã giao.
Nhưng những chuyện trên tay càng ngày càng nhiều, anh luôn cảm thấy không đủ tiền tiêu.
Cũng giống như hôm nay bữa cơm này, Triệu Nam Thiên đã dự tính sẽ chi ra khoảng một triệu rưỡi.
Chỉ ăn một bữa cơm, mấy triệu trong chớp mắt liền tiêu ra một khoản lớn, lỡ như nửa tháng sau may mắn thông qua khảo nghiệm, chút tiền ấy đâu còn đủ?
Đến lúc đó sẽ không thể thiếu được chuyện mời Tô Mục Tuyết ăn cơm, lại không thì cũng phải đưa tiễn lễ vật, mỗi tháng mấy triệu tiền lương coi như có vẻ hơi giật gấu vá vai.
Vương Như Nguyệt nhìn ra Triệu Nam Thiên có tâm sự, sau khi vào cửa nghiêng tai hỏi một câu: “Sao vậy?”
Bị hơi ấm trong miệng cô phả vào mặt, Triệu Nam Thiên sửng sốt một lát mới hồi đáp: “Không có việc gì.
”
“Không có việc gì liền uống rượu với chị!”
Nói xong, cô ta chủ động kéo cổ tay áo Triệu Nam Thiên, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Vương Như Nguyệt là cao thủ uống rượu, Từ Minh cũng thuộc loại tính cách hào sảng phóng khoáng, chỉ có Tiểu Ngũ sau khi uống vài chén rượu vào bụng, nói chuyện cũng nhiều lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...