Mặc dù Triệu Nam Thiên tạm thời giải quyết cục diện giằng co giữa bà ta và Vương Triều Khải, thế nhưng dì Đào cũng không hề cảm kích, thậm chí không ngừng oán thầm.
Tình thế vừa rồi mặc dù nguy hiểm, nhưng Vương Triều Khải nhiều lắm là ỷ thế đè người, cũng không dám thật sự làm gì bà ta.
Hiện tại lại đảo ngược, Triệu Nam Thiên đánh người trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác gì là chủ động đưa chuôi dao cho người khác cầm!
Dì Đào vô cùng tức giận, nhân vật nhỏ chính là nhân vật nhỏ, đúng là gỗ mục không thể khắc, dù là tầm nhìn hay kiến thức đều hạn hẹp, nếu cứ để cho tên nhóc này tiến vào nhà họ Tô sẽ chỉ làm tình cảnh của nhà họ Tô càng thêm hoạ vô đơn chí.
Nghĩ đến đây, dì Đào chán ghét nói: “Triệu Nam Thiên, cậu muốn làm gì? Còn không mau buông tổng giám đốc Vương ra!”
Triệu Nam Thiên thoáng buông lỏng cánh tay đang kìm kẹp, nhưng một bàn tay vẫn sát sao bóp lấy cổ của Vương Triều Khải.
Vương Triều Khải cũng coi là người từng trải, dù một cái xương sườn bị đánh nát, sửng sốt nhưng vẫn không đổi sắc mặt: “Người anh em, tôi và dì Đào là bạn bè, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, giữa chúng ta không có khúc mắc nào không giải quyết được, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Triệu Nam Thiên cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm?”
Vương Triều Khải biết rõ đạo lý lấy lui làm tiến, vội vàng phụ họa: “Đúng đúng, chỉ là hiểu lầm!”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, gằn từng chữ hỏi: “Chuyện hôm nay bảo vệ của hội lại chẳng quan tâm, tôi đi vào đòi lại công bằng, ngược lại bị quản lý Tề đổi trắng thay đen, vừa rồi nếu không phải tôi may mắn, không chừng người nằm đó chình là tôi!
Hiện tại anh nói với tôi là hiểu lầm?”
Vương Triều Khải bị ánh mắt Triệu Nam Thiên dọa sợ, lúc này anh ta mới thình lình phát hiện, tên nhân vật nhỏ mà mình từ đầu đến cuối đều không có để ở trong mắt mới thật sự là kẻ hung ác!
Nghĩ đến đây, anh ta cố nâng cao tinh thần, cười lạnh nói: “Vậy anh còn muốn thế nào? Nếu tổng giám đốc Tô đã bình an không việc gì, có vấn đề gì mọi người cùng nhau giải quyết là được, thế này cũng đâu có lời cho nhà họ Tô?”
Triệu Nam Thiên nạt một tiếng: “Việc này rõ ràng là ân oán giữa chúng ta, mắc mớ gì đến nhà họ Tô?”
Nghe thấy câu nói này, không chỉ Vương Triều Khải mắt choáng váng, liền ngay cả dì Đào cũng sững sờ tại nguyên chỗ.
Tuy nhiên bà ta cũng không cảm kích chút nào, ngược lại càng thêm lo lắng, tên đáng chết này cuối cùng là muốn làm gì?
Sao Triệu Nam Thiên còn để ý tới ý nghĩ của dì Đào, nếu hôm nay anh đến muộn nửa bước, thì kết cục của Tô Mục Tuyết không cần phải nghĩ.
Dù cho Tô Mục Tuyết bình an rời đi, nhưng vừa nghĩ tới cả người cô gái kia đều là vết thương thì anh liền lo lắng đau lòng không nói nên lời!
Loại phiền muộn này sau khi xử lý tổng giám đốc Hàn vẫn y nguyên không có chỗ trút giận, tên khốn háo sắc kia chẳng qua là con cờ trong tay người khác mà thôi, không bắt được kẻ chủ mưu phía sau thì làm sao anh có thể nuốt trôi được cơn giận này!
Nhất là khi Triệu Nam Thiên biết, trong chuyện này hội Hoàng Đình đóng vai trò không mấy tốt đẹp, lửa giận của anh liền hận không thể thiêu rụi nơi này.
Vương Triều Khải lập tức đổi giọng: “Vâng vâng vâng, không có quan hệ gì với nhà họ Tô! Nhưng mà, hôm nay anh đánh cũng đã đánh, nện cũng đã nện, cũng nên nguôi giận đi? Việc này tôi sẽ không truy cứu nữa, chúng ta kết giao bạn bè nhé? Mặc dù Vương Triều Khải tôi không tính là ghê gớm gì, có điều ở đất Đông Châu tôi vẫn có vài phần mặt mũi!”
Triệu Nam Thiên lộ ra một nụ cười lạnh: “Tên họ Vương kia, anh cho rằng chuyện hôm nay đến đây là xong à? Bắt đầu từ anh, từng người một, tôi sẽ lần lượt tìm bọn họ tính sổ!”
Vương Triều Khải cảm nhận được nguy hiểm, con ngươi nháy mắt co rút lại: “Anh muốn làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...