Tổ trưởng Hàn luống cuống tay chân, dứt khoát rút nguồn điện, màn hình máy tính tối om, anh ta cũng bình tĩnh lại.
Cô gái rốt cuộc cũng hoàn hồn, hai má ửng hồng, còn có chút ngượng ngùng: “Tổ trưởng Hàn, trong thời gian làm việc, sao anh…… sao anh có thể dùng máy tinh của công ty để…… xem…… xem cái này? Thật là thật quá đáng!”
Tổ trưởng Hàn không biết phải giải thích như thế nào: “Không phải tôi…… Không phải tôi đâu!”
Cô gái hoàn toàn không nghe, dậm chân, xoay người rời đi, vành tai ửng hồng.
“Cô nghe tôi nói, không phải như cô nghĩ đâu, thật sự không phải!”
Tổ trưởng Hàn ngượng ngùng, chạy theo cô ấy nhưng cô không dừng lại.
Triệu Nam Thiên cười rồi lắc đầu, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.
Anh ta vừa nhắn tin kêu Tiểu Ngũ dạy cho đối phương một bài học, nhưng anh không nói làm gì, cuối cùng không nghĩ tới lại diễn ra một cảnh tuyệt vời như vậy.
Không nghĩ tới Tiểu Ngũ có thể làm như vậy, nếu là anh, anh nhất định cũng không nghĩ ra.
Chín phần mười là do Từ Minh nghĩ ra!
Tuy rằng rất hả giận, bất quá nữ hài kia rất vô tội, không duyên cớ ô uế đôi mắt.
Tổ trưởng Hàn xấu hổ buồn bực, lúc quay lại nhìn thấy Triệu Nam Thiên, liền chỉ về phía anh rồi hét lên: “Là anh! Nhất định là anh, anh chính là người động vào máy tính của tôi rồi bày trò!”
Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng, anh ta lao lại định đánh!
Triệu Nam Thiên nhịn anh ta đã lâu, cũng không còn khách khí nữa, anh đưa chân ra ngang chân đối phương, anh ta té lao đầu vào thùng rác ở góc tường.
Ngã vào thùng rác không nói, toàn thân lại toàn là bụi bẩn, anh ta vô cùng xấu hổ.
Tiếng động ở đây cũng không nhỏ, không ít người từ trong văn phòng đi ra xem, cô gái lúc nãy cũng có mặt trong số đó.
Tổ trưởng Hàn giãy giụa bò lên: “Đồ bảo vệ hôi hám, còn dám động thủ đánh người sao? Anh chết chắc rồi! Tôi nhất định phải sa thải anh!”
Triệu Nam Thiên nhún vai nói: “Tổ trưởng Hàn, anh nói gì thì nói nhưng không được bôi nhọ tôi, nãy giờ tôi vẫn đứng yên ở đây, tôi đánh anh kiểu gì?”
Tổ trưởng Hàn không biết cãi lại như thế nào, liền lớn tiếng mắng: “Anh còn dám ngụy biện? Vừa rồi chỉ có anh đứng bên cạnh máy tinh của tôi, không phải anh thì còn có thể là ai?”
Triệu Nam Thiên vươn tay chỉ vào góc tường: “Tôi ngụy biện sao? Tổ trưởng Hàn, chúng ta nói chuyện gì cũng cần có chứng cứ, nếu anh nói tôi đụng vào máy tinh của anh, vậy chúng ta đi coi lại camera là được rồi!”
Tổ trưởng Hàn đột nhiên không nói nên lời, vừa rồi anh ta còn khẳng định Triệu Nam Thiên là thủ phạm, nhưng bây giờ lại thấy Triệu Nam Thiên kêu anh đi kiểm tra lại camera giám sát, anh ta cảm thấy không được tự tin lắm.
Mặc dù rất muốn đi xem lại camera, việc này có thể làm cho lớn chuyện, nhưng thật sự có phải là Triệu Nam Thiên không, nếu thật sự không phải anh thì anh ta biết phải ăn nói như thế nào?
Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Tôi không thèm so đo với anh, anh về chờ giấy sa thải từ bộ phận nhân sự đi!”
Triệu Nam Thiên càng nói lớn hơn: “Cái gì mà anh không thèm so đo với tôi? Tổ trưởng Hàn vừa rồi dùng công ty máy tính để làm chuyện cá nhân, không may bị tôi chụp lại rồi, tôi muốn báo cáo lên lãnh đạo cấp cao!”
Một vài người xông tới hỏi thăm: “Tổ trưởng Hàn, sao lại thế này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...