Giống như tập đoàn Hoa Khắc, tất cả các bất động sản đều do chính họ phát triển, bán và quản lý.
.
Cho dù đó là một tòa nhà văn phòng, tòa nhà chung cư hay một trung tâm mua sắm lớn, tất cả các công việc hậu cần đều do công ty bất động sản quản lý.
Do đó, công ty bất động sản thực sự là một công ty chi nhánh độc lập với tập đoàn, ngoài cái tên “Bất động sản tập đoàn Hoa Khắc”, tất cả đều được hoạt động độc lập.
Đi xuống là chi nhánh công ty bất động sản Đông Châu, văn phòng bất động sản của khu Đế Uyển, ở dưới cùng là phòng bảo vệ của khu Đế Uyển.
Mà Lý Phong, chính là phó tổng giám đốc của chi nhánh công ty Đông Châu phụ trách công tác an ninh cho tất cả các bất động sản của Hoa Khắc ở Đông Châu.
Đừng nhìn thấy chức vụ của anh ta là phó tổng giám đốc mà khinh thường, quyền lực của anh ta rất lớn, bằng không không thể quen biết với Hoa Tứ Thiếu.
Triệu Nam Thiên tuy rằng đã thay đổi vị trí, nhưng khoảng cách với vị trí của Lý Phong là rất nhiều bậc khác, đội trưởng đội an ninh, trưởng bộ phận an ninh, giám đốc bất động sản, giám đốc chi nhánh an ninh, và cuối cùng là phó tổng giám đốc.
Đây chỉ là hệ thống nội bộ của công ty Vân Nghiệp, kém bộ trưởng an ninh khu vực Đông Châu Vương Mai một bậc, hơn nữa còn có trụ sở tập đoàn đặt tại Hoàng Kinh.
Cho nên lúc trước Vương Mai nói muốn giao toàn bộ cục an ninh chi nhánh Đông Châu cho anh ta, Triệu Nam Thiên không tin.
Anh chỉ là một bảo vệ vô danh tiểu tốt, nếu không có công trạng gì mà một bước lên chức cao, còn có ai mà phục anh nữa chứ?
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Triệu Nam Thiên đã đi tới lầu 3.
Môi trường trước mặt không tệ, tươi sáng mát mẻ, lại còn mở ra điều hòa, từng đợt gió lạnh ập vào mặt anh.
Triệu Nam Thiên thở dài, chẳng trách ai cũng muốn làm quản lý, mỗi ngày ngồi trong văn phòng không sợ nắng gió, so với nhân viên bảo vệ nhỏ mồ hôi như mình còn tốt hơn rất nhiều.
Vừa đúng hai giờ, tới giờ công ty hoạt động, anh bị hai người chặn lại ngoài cửa: “Chờ đã, anh đến từ bộ phận nào, anh tìm ai vậy?”
Triệu Nam Thiên khiêm tốn nói: “Tôi là người của đội bảo vệ, đến bộ phận nhân sự làm thủ tục!”
Việc bổ nhiệm của tổng giám đốc Vương chỉ là lời nói, theo lẽ thường tình, nếu anh không có đóng góp gì thì phải sau ba năm nữa anh mới được xét thăng chức.
Vì vậy, anh vẫn phải làm thủ tục ở bộ phận nhân sự.
Người này đột nhiên nhớ ra gì đó: “À, tôi biết rồi, anh là đội trưởng Triệu Nam Thiên phải không?”
“Không dám, khống dám.
” Triệu Nam Thiên lễ phép, nói xong liền lấy ra một điếu thuốc đưa qua.
Người đàn ông liếc nhìn anh ta, nhìn thấy Hồng Mai, anh ta mỉm cười đẩy ra: “Không được hút thuốc trong giờ làm việc, anh có thể đợi một lát, các lãnh đạo đang họp, chưa thể gặp anh.
” Nói xong anh ta tiếp tục làm việc trên máy tính, không hề quan tâm tới Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên đứng ở đó cũng hơi ngại, thấy mình không được tiếp đón, anh ngồi xuống ghế đợi.
Khoảng mười mấy phút sau, bên trong phòng họp, một đám người đi ra, họ đều trở về văn phòng.
Triệu Nam Thiên tiến lên hỏi: “Người anh em, tôi có thể đi vào chưa?”
Người đó coi như không nghe thấy, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn: “Kêu anh chờ thì anh cứ chờ đi, nếu không chờ được thì có thể quay về! Sao lại nói nhiều như vậy? Ở trước mặt đội trưởng Tôn anh cũng không có quy củ như vậy sao?”
Triệu Nam Thiên chửi thầm trong lòng, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Tôn Mập đã qua đây trước, cố ý làm cho anh xấu mặt ở đây!
Anh càng nghĩ càng giận, đang muốn mở miệng, đột nhiên có một người đẹp bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...