Trước khi ra khỏi nhà, anh đưa tay vuốt má cô nhẹ nhàng, chỉ khi cô ngủ say, trông mới ngoan ngoãn như một chú mèo con.
…
Ngày hôm sau, Tô Mục Tuyết dụi mắt, chỉ cảm thấy giấc ngủ vô cùng sâu.
Cô dụi đầu vào gối, mùi thơm khó tả, không phải mùi nước hoa mà cô từng ngửi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Nằm trên giường một hồi, ý thức của cô mới dần dần khôi phục.
Đột nhiên, Tô Mục Tuyết định thần lại một cách đột ngột, mũi cô từ từ nhăn lại, cuối cùng cô cũng phân biệt được rõ ràng có mùi thuốc lá nicotin và mùi mồ hôi của đàn ông!
Cô hét lên một tiếng rồi ngồi dậy, sau một hồi phân biệt, rốt cuộc cô mới nhớ ra đây là phòng của Triệu Nam Thiên!
Tô Mục Tuyết nâng chăn bông lên trong tiềm thức, không có cảnh như trong tưởng tượng, khiến cô cảm thấy nhje nhõm hơn.
Cô kiểm tra lại quần áo trên người mình, thấy không có dấu vết của việc bị nới lỏng, liền thở nhẹ ra một hơi.
“Triệu Nam Thiên chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Tô Mục Tuyết vẫn còn tức giận, đi chân trần đá mở cửa, mở miệng quát: “Triệu Nam Thiên, tên khốn kiếp, cút ngay khỏi đây!”
Triệu Nam Thiên đang rán trứng trong bếp, nghe tiếng kêu như tiếng lợn kêu, chỉ có thể bỏ thìa xuống một lúc.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nữ thần Tô lôi thôi lếch thếch như vậy, nhưng anh không dám cười nhạo.
Tô Mục Tuyết đầu bù tóc rối hỏi càng ngày càng tức giận, “Anh làm cái quái gì vậy, tại sao tối hôm qua tôi lại ở trong phòng của anh?”
“Cô uống nhiều quá à?”
“Tôi uống nhiều mà anh không biết đường gọi tôi tỉnh à?”
“Cô ngủ như heo chết, tôi gọi kiểu gì?”
Tô Mục Tuyết tức giận trợn mắt, “Anh mới là đồ heo chết! Vậy tại sao anh lại đưa tôi vào phòng của anh?”
Triệu Nam Thiên nhắc nhở cô, “Tôi muốn đưa cô trở về phòng ngủ, nhưng không phải chúng ta có hợp đồng ba chương sao? Tôi không dám lên lầu.
”
Tô Mục Tuyết không thể nào thoát khỏi cơn tức giận của mình, và hỏi lại: “Vậy thì … còn anh, anh đã ngủ ở đâu?”
Không đợi mở miệng, Triệu Nam Thiên đã chạy đi, “Thôi chết rồi, toang rồi!”
“Cái gì toang cơ? Anh nói rõ ràng cho tôi!” Tô Mục Tuyết đuổi theo hai bước, vô thức nhìn về phía sô pha, chăn gối còn chưa kịp thu dọn.
Trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống, cô vẫn còn một chút cảm động.
Tô Mục Tuyết đi vào tắm rửa, thay quần áo và đi xuống cầu thang một lần nữa rất rạng rỡ, nhưng trên khuôn mặt luôn có những cảm xúc khó hiểu.
Triệu Nam Thiên không dám hỏi, bữa sáng kết thúc trong bầu không khí kỳ quái.
Tô Mục Tuyết vội vàng ăn xong, vừa bước xuống bàn liền hỏi: “Nhân tiện, hôm qua tôi say.
Tôi quên hỏi anh một chuyện.
Anh có nhớ tổng giám đốc Mã không?”
Triệu Nam Thiên đột nhiên sửng sốt, khóe miệng ấp úng không rõ, cũng đã bắt đầu nghĩ ra biện pháp đối phó, “Tổng giám đốc Mã nào?”
“Là cái tên tổng giám đốc Mã đưa tôi về nhà hôm đó và anh còn tặng một cú đấm đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...