Anh đã thế này, Từ Minh thì đã thua trận, kinh hãi cúi đầu, ngay cả ánh mắt cũng không biết nhìn vào nơi nào.
“Nam … Anh Nam Thiên… Hiện tại em đi đây…”
Khi mọi người bước đi, Mạnh Nhã cười đến run rẩy, “Em trai này của anh rất thú vị.
”
Triệu Nam Thiên theo giọng điệu nói: “Là do chị quá quyến rũ.
”
Mạnh Nhã liếc mắt, “Ối, mấy ngày nay không gặp, miệng càng ngày càng ngọt.
Còn tưởng rằng anh sống ở nhà của nữ nữ thần Tô, anh liền quên luôn tôi rồi!”
Nói xong cô ta quay người bước vào nhà, dáng người mảnh mai thật hấp dẫn.
Triệu Nam Thiên không dám rời đi ngay, liền giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện.
Mạnh Nhã dựa vào ghế sô pha trêu chọc hỏi: “Anh bạn này, trông anh tuấn, lương thiện thế này, hóa ra cũng biết dùng mưu mô thủ đoạn đấy nhỉ!”
Triệu Nam Thiên khiêm tốn nói: “Lăn lộn để kiếm cơm thôi, không muốn người ta ức hiếp tôi nữa.
”
Mạnh Nhã nghiêng người về phía trước, đỡ cằm Triệu Nam Thiên hỏi: “Vậy thì tại sao anh không đưa đồ cho cô ấy?”
Dù không nói tên và họ, nhưng Triệu Nam Thiên hiểu rõ.
Thực ra, lý do rất đơn giản, thứ nhất là anh sợ Tô Mục Tuyết không đồng ý, thứ hai là anh không muốn hỏi cô.
Triệu Nam Thiên đang muốn mở miệng, nhưng ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, không thể dời đi, hơi nóng ập vào đầu!
Mạnh Nhã vẫn còn đang thắc mắc, nhưng khi cô ta nhìn xuống ánh mắt của anh, ngay lập tức đỏ hết cả mặt.
Cô ta vội vàng giữ chặt cổ áo, ngồi thẳng nhìn thân thể của anh nói: “Tôi còn xem anh là người tốt, hóa ra cùng đám đàn ông bên ngoài đều giống nhau!”
Triệu Nam Thiên kêu oan, làm sao có thể biết người phụ này thần kinh như vậy , biết hắn sắp tới còn dám tay không xuất trận?
Thấy Triệu Nam Thiên vẻ mặt chật vật, Mạnh Nhã cười cười, “Tôi biết anh không phải cố ý, tôi đang nói đùa với anh thôi! Như thế nào,so với nữ nữ thần Tô thì ai lớn hơn?”
Triệu Nam Thiên xấu hổ, vẻ mặt càng thêm chật vật.
Có điều, câu hỏi này quá nóng và táo bạo, với quan hệ hiện tại của hai người thì không biết nói thế nào cho phải.
Thứ hai, trong đầu chỉ có đường nét sơ sài thôi, so sánh thì thật sự không ổn.
Mạnh Nhã đoán được toàn bộ câu chuyện, “Không phải sao, hai người đã ở chung rồi, anh còn chưa thấy nữ thần Tô sao?”
Triệu Nam Thiên đau đầu buột miệng nói: “Tôi cũng không có nhìn thấy của chị bao giờ, được chưa?”
Mạnh Nhã cố ý kéo cổ áo, “Muốn nhìn của tôi không phải dễ lắm sao?”
Triệu Nam Thiên suy sụp, người phụ này đúng là đồ lưu manh, thật là quá càn rỡ.
Anh không kìm được, đứng dậy chào tạm biệt, “Vậy thì thôi, tôi về trước đây, muộn quá rồi.
”
Không ngờ mới đi hai bước anh lại bị Mạnh Nhã ngăn lại, “Đừng đi, hôm nay anh thăng chức, tôi muốn ăn mừng cùng anh.
”
Triệu Nam Thiên ngẩn ra cười, “Đội trưởng an ninh, hay là đội phó, thăng cấp cái gì chứ?”
Mạnh Nhã hỏi: “Triệu Nam Thiên, người khác coi thường anh không sao, ngay cả chính anh cũng coi thường bản thân?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...