Tuy anh uống rượu nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Nếu như việc này đơn giản như vậy, Vương Như Nguyệt tìm anh làm gì, cô ta chỉ cần dùng tiền, còn lo lắng không tìm thấy tay sai?
Hơn nữa, anh cảm thấy người đàn ông kia nhìn có chút quen, giống như đã từng trông thấy ở đâu, nhưng có nhiều chuyện dày đặc trong đầu, anh hoàn toàn không nhớ ra.
Thời gian dần trôi qua, Triệu Nam Thiên hiểu rõ một điều, Vương Như Nguyệt mượn cớ uống quá chén, sau đó phát huy thủ đoạn quyến rũ người, tám, chín phần là vì chuyện này.
Anh càng không muốn tiếp tục mà từ từ hỏi han: “Tổng giám đốc Vương, tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên từ từ nói, chém giết không giải quyết được vấn đề.
”
Thấy Triệu Nam Thiên nhìn thấu thủ đoạn của mình, Vương Như Nguyệt cũng lười diễn kịch: “Đàn ông quả nhiên đều không đáng tin, cút cho tôi, về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu!”
Nói xong, cô ta quay đầu xuống xe, nặng nề ngã lên cửa xe.
Triệu Nam Thiên thấy cô ta một bước liêu xiêu đên ba lần, không tránh khỏi cảm thấy buồn cười, thế này còn nói không uống say?
Mặc dù bước chân của Vương Như Nguyệt không có trật tự nhưng cô ta lại đi cực nhanh, đối mặt với hai người không kịp phản ứng, cô ta một phát tát thẳng vào mặt.
Trong miệng cũng chửi bậy theo: “Con đĩ, ngủ với đàn ông mà vào đến trong nhà của tao à!”
Tiếng bạt tai vang vẳng giống như tiếng kèn chiến đấu.
Người phụ nữ bị đánh sững sờ, sau đó tiếng khóc vang trời, rung đất rên lên, vừa khóc vừa ầm ĩ đòi thắt cổ, thủ đoạn của hồ ly tinh.
“Con mẹ nó, làm phản rồi, hôm nay xem ông đây đánh chết mày!” Trên mặt người đàn ông không nhịn được, ngoài miệng mắng, chửi, sau đó là một bạt tai.
Vương Như Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng, cả người ngã trên mặt đất, cô ta ôm gò má, tóc tai rũ rượi, dáng vẻ rất khổ sở.
Triệu Nam Thiên nhíu mày, cho dù ai ra tay trước thì đàn ông đánh phụ nữ là không được rồi.
Anh do dự một chút, cuối cùng anh vẫn xuống xe, gió lạnh thổi qua làm người anh cũng tỉnh táo hơn một chút.
Sự việc đã rất rõ ràng rồi, hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông, rốt cuộc vẫn phải nhúng tay đây này?
Đang do dự chuyện công phu, người phụ nữ bị đánh không chịu buông tha, bước lên và dừng lại một chút rồi nắm nắm, túm lộn xộn, trong miệng vẫn còn chửi bậy: “Bà nó, mày đi chết đi!”
Vương Như Nguyệt hai tay chống đỡ, rất nhanh không chống đỡ nổi.
Triệu Nam Thiên thở dài, trong lòng mềm nhũn!
Anh ở xe quát lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Người đàn ông mập mạp nhìn thấy có người tới, ông ta lại tức giận bắt đầu chửi: “Con mẹ nó, mày là đồ đê tiện, tao đang tự hỏi sao hôm nay mày lại dám trở mặt với tao? Thì ra là tìm được tiểu bạch kiểm làm chỗ dựa cho mày rồi!”
Triệu Nam Thiên nhắc nhở ông ta một câu: “Ông nói năng sạch sẽ một chút!”
“Sạch sẽ làm cho mày liệt luôn, hãy xem hôm nay ông đây giết chết mày!” Người đàn ông mập mạp ỷ vào sức nặng hơn, vung nắm đấm đánh vào mặt Triệu Nam Thiên.
Nhưng đánh nhau kiểu này không phải dựa vào sức nặng, một là xem ai tàn nhẫn, hai là xem ai nhanh tay.
Người đàn ông mập mạp tiếp xúc khác nhau, không đợi ông ta đến gần, anh đã đá một phát trúng bụng dưới, cả người ông ta lui về phía sau một bước, đây là Triệu Nam Thiên nể tình rồi.
Triệu Nam Thiên chưa kịp nói gì, sau lưng đã thổi đến một luồng gió mát, kèm theo âm thanh của thứ gì đó đập vào sau đầu, nhanh đến tàn nhẫn! Tín hiệu nguy hiểm vừa bùng lên trong tâm trí anh, cơ thể của anh đã kịp phản ứng, anh nghiêng người sang một bên, tránh được một cú đá sượt qua mang tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...