Anh tự nói với bản thân hơn một lần, chuyện này nhất định phải hoàn thành, phải làm cho thật đẹp, như vậy mới có thể ở trước các sếp cấp cao trong công ty thể hiện năng lực!
Ông lão Vương bước vào với vẻ mặt lạnh tanh, nói: “Họ Triệu kia, cậu đừng có ý gì với con gái tôi, nó đã kết hôn rồi!”
Triệu Nam Thiên cười khổ, con mắt nào của ông ta trông thấy anh có ý với cô ấy hả? Rõ ràng là cô ta có ý gì với anh đó, được không!
Không đợi anh giải thích, Vương Như Nguyệt đã chủ động khoác tay Triệu Nam Thiên và nói: “Con yêu mến anh ấy lắm, cha quản không được?”
Ông lão Vương phất tay ra, tiến lên muốn liều mạng với Triệu Nam Thiên.
Vương Như Nguyệt cũng không ngăn cản, nói: “Cha dám, nếu cha dám động vào anh ta một chút, cả đời này con sẽ không nói chuyện với cha!”
Triệu Nam Thiên nhức đầu một lúc, phụ nữ bọn cô cãi nhau, kéo thêm anh vào để làm gì?
Anh vội vàng giải thích: “Chú Vương, chú hiểu lầm rồi, chị Như Nguyệt chỉ đang nói đùa với chú thôi!”
Ông lão Vương nghĩ lại, với con mắt và tính tình của con gái mình, cho dù muốn tìm tiểu bạch kiểm thì sẽ vừa mắt Triệu Nam Thiên sao?
Rất nhanh, nhân viên bước đến tính tiền, tổng cộng hơn sáu mươi triệu.
Vương Như Nguyệt quẹt thẻ mà không thèm nhìn một cái.
Triệu Nam Thiên ở bên cạnh tặc lưỡi, mở một chai rượu và uống thêm mấy ngụm, mấy cái này mà tốn hơn sáu mươi triệu? Tốn tròn nửa năm tiền lương của anh, đúng là giá trên trời!
Nhưng thấy dáng vẻ thờ ơ của Vương Như Nguyệt, anh cũng không nói gì.
Cả nhóm rời khỏi quán bar, ông lão Vương vừa rồi tinh thần còn rất tốt, vừa đi ra ngoài bị gió thổi qua, men rượu bắt đầu lên đầu, ông ta lắc lư một chút rồi được Từ Minh dìu lên taxi, lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Từ Minh ngạc nhiên hỏi: “Anh Thiên, anh không cùng quay về với bọn em à?”
“Tôi có chút việc phải làm.
”
Từ Minh nhìn Triệu Nam Thiên, sau đó nhìn sang bên cạnh anh là Vương Như Nguyệt, cậu ta tỏ ra mập mờ và mỉm cười: “Anh Thiên, anh yên tâm, ngày mai chú Vương hỏi chuyện này, em sẽ nói là chúng ta cùng quay về!”
“Đi thôi!” Vương Như Nguyệt rất tự nhiên khoác tay Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên có chút không tự nhiên nhưng lại không dám đẩy cô ta ra, anh cố gắng đi cùng cô ta đến bên cạnh xe và hỏi: “Chị vừa uống rượu, còn có thể lái xe được sao?”
Anh thật sự không ngờ người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp như Vương Như Nguyệt lại thích chuyên gia tốc độ như loại xe Land Rover?
Vương Như Nguyệt cười xinh đẹp: “Lúc này mới nói đến chuyện đó là sao? Tôi còn có thể uống thêm một lượt nữa, anh tin không?”
Triệu Nam Thiên vội vàng gật đầu, nói về tửu lưởng anh ít khi phục ai nhưng Vương Như Nguyệt là một trong số đấy.
Nói chuyện trình độ, hai người lái xe đi xa.
Một đám con gái ở cửa ra vào lại bàn tán một lần nữa: “Tiểu Ngọc, cô xem, tôi nói không sai, anh ta chính là cậu chủ đấy!”
Tiểu Ngọc không nói gì, ngốc nghếch thu ánh mắt về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...