Trong đầu Triệu Nam Thiên hiện lên một khuôn mặt non nớt, anh suy nghĩ rồi hỏi: “Nhớ chứ, con bé đã tốt nghiệp chưa?”
Viện trưởng Hoàng ôn hoà cười nói, bộ dáng cưng chiều: “Đã tốt nghiệp rồi, mấy năm nay vẫn đang đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, nhưng tháng sau có thể về rồi, con bé thường xuyên nhắc đến cậu đấy!”
Thôi Phong đứng bên cạnh một lát, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội để chen vào: “Viện trưởng Hoàng, hai người đang nói tới ai thế?”
Viện trưởng Hoàng cũng không lừa anh ta: “Chính là cháu gái bảo bối của tôi, trước đây còn thực tập ở Khoa Lý của các cậu, chắc cậu cũng gặp rồi chứ?”
Trong đầu Thôi Phong hiện lên một cái tên, vội vàng nịnh hót nói: “Viện trưởng Hoàng có phúc lớn, cháu nghe nói, tháng trước Hoàng Ly mới nhận một giải thưởng quốc tế lớn, lần này cô ấy trở về để làm ở bệnh viện chúng ta sao?”
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ thế, nhưng cánh con bé này cứng rồi, vừa lấy được vài trăm tỷ tiền đấu tư, lần này con bé dẫn theo đoàn đội về Đông Châu để gây dựng sự nghiệp!”
Thôi Phong sáng mắt lên, cười rạng rỡ nói: “Không hổ là cháu gái của viện trưởng Hoàng, thật giỏi! Đúng rồi, khi nào cô Hoàng về nước? Nếu như lúc đó ngài bận rộn, thì tôi sẽ đi đón cô ấy.
”
Thư Trúc đứng bên cạnh nghe, cô ta cảm thấy phiền chán, trước đây không phát hiện, bây giờ cô ta đột nhiên cảm thấy Thôi Phong rất giống chó Nhật!
Cháu gái viện trưởng Hoàng về nước, anh đi đón để làm gì?
Tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm ngoại khoa, nịnh nọt rõ ràng như thế rõ ràng, không sợ bị xuống giá à?
Viện trưởng Hoàng cũng không để ý, mà cười nhìn về phía Triệu Nam Thiên hỏi: “Tiểu Thiên, có nghe thấy không, đến khi tiểu Ly về, cậu thay tôi đi đón!”
Triệu Nam Thiên khéo léo từ chối nói: “Công việc có cháu chút bận, cháu sợ không có thời gian.
”
Viện trưởng Hoàng giả vờ tức giận nói: “Cậu lại bận, còn bận hơn chủ nhiệm ngoại khoa là tiểu Thôi? Cậu ta còn có thời gian, sao cậu lại không có?”
Triệu Nam Thiên hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đáp lời nói: “Được rồi, đến lúc đó cháu sẽ xin nghỉ, nhất định sẽ đến!”
Viện trưởng Hoàng vỗ vai anh: “Phải thế chứ, nhưng đến lúc đó sợ là cậu sẽ không nhận ra con bé, con gái mười tám thay đổi rất lớn đó!”
Triệu Nam Thiên không để ý lắm, một cô bé mặt đầy tàn nhan, coi như có thay đổi lớn hơn nữa thì có thể thay đổi đến mức nào chứ?
Thôi Phong đứng một bên nghe có cảm giác rất khó chịu, mình nói muốn đến đón, kết quả bị viện trưởng Hoàng khéo léo từ chối.
Thằng nhóc Triệu Nam Thiên này lại từ chối, cơ hội đưa tới cửa rồi mà còn muốn viện trưởng Hoàng chủ động cầu xin cậu ta?
Qua hai lần so sánh, càng khiến Thôi Phong xấu hổ, đặc biệt là vẻ mặt của viện trưởng Hoàng, khi ông ấy nhìn về phía anh ta rất không giống khi nhìn về phía Triệu Nam Thiên, không khỏi khiến người ta nghi ngờ cuối cùng quan hệ của hai người là gì?
Trong lòng anh ta tò mò, ngoài miệng lập tức hỏi: “Triệu Nam Thiên, mày và cô Hoàng quen nhau à?”
Triệu Nam Thiên không thèm để ý đến người này, tôi và Hoàng Ly có quen biết hay không, thì liên quan gì đến anh?
Thôi Phong ăn trọn một quả bơ, viện trưởng Hoàng đã nói thay Triệu Thiên Nam: “Hai người họ quen biết nhau đã nhiều năm rồi, năm đó tôi còn muốn cho Tiểu Thiên làm cháu rể đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...