Một đám đàn ông nâng nhau dậy, chạy trối chết.
Quần chúng chung quanh mắt thấy trò hay kết thúc, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mạnh Nhà cũng cảm thấy tự hào, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên lóe ra sự sáng rọi khác thường.
Đồ vật bị quăng bị đập lộn xộn khắp đất, khách cũng đã chạy hơn phân nửa, ông chủ quán nướng cảm thấy đau lòng, còn không chờ hắn oán giận, Triệu Nam Thiên đã muốn đi nhanh không ngừng, rẽ ra đám người mà phóng về hướng ven đường.
Giám đốc Mã tránh ở trong xe, bởi vì chung quanh quần chúng nhiều lắm, ông ta cũng không kịp theo dõi, chờ lúc phát hiện không đúng đã quá muộn rồi.
Chợt nghe gặp một tiếng nổ ầm vang, thủy tinh công nghiệp bên ghế lái vậy mà lại bị đánh mạnh đến nứt ra, còn không chờ phản ứng lại chuyện ra làm sao, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Gió lạnh theo cổ chui vào, sợ tới mức hắn rùng mình một cái.
Triệu Nam Thiên dẫm nát người ở dưới chân, tay nắm cằm ông ta, “Giám đốc Mã, cũng trùng hợp quá nhỉ, chúng ta lại gặp mặt?”
Mã tổng hai má còn chưa có hết sưng, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, “Vâng… Vâng… đúng là trùng hợp quá đi mất, người anh em… anh đang làm gì đây? Có phải có gì hiểu lầm hay không?”
“Hiểu lầm?” Triệu Nam Thiên cười lạnh.
Lá thép trong tay chọc lên trên một chút, chọc ra vài đường máu dài!
Cảm nhận được đau đớn trên cổ, tổng giám đốc Mã lập tức sợ hãi, vội xa tay nói: “Đừng… Người anh em, tôi sai rồi, anh rộng lượng đừng chấp nhặt với hạng tiểu nhân như tôi!”
Lúc này Mạnh Nhã cũng chạy tới, thấy Triệu Nam Thiên đạp lên một người thì bất đắc dĩ lắc đầu, tên này thật không bớt lo.
Triệu Nam Thiên cũng không muốn dễ dàng tha cho anh ta: “Chỉ nói xin lỗi là xong hả?”
Trán tổng giám đốc Mã chảy mồ hôi, gật đầu như gà mổ thóc: “Đền… Tôi đền tiền! Tôi trả tiền thuốc men! Người anh em, anh thả tôi ra trước đã, để tôi đi lấy tiền!”
Triệu Nam Thiên cũng không sợ ông ta chạy trốn.
Tổng giám đốc lấy cặp da, run rẩy cầm một xấp tiền ra, khoảng chừng 10 triệu: “Ngươi anh em, tôi chỉ mang theo từng này tiền thôi, nếu không đủ thì tôi lại đi rút một ít cho cậu nhé?”
Anh ta hối hận gần chết, sớm biết Triệu Nam Thiên khó đối phó như thế thì vừa rồi mình nên né tránh thật xa, bây giờ hay rồi, mất cả chì lẫn chài.
Mặc dù hối hận, nhưng trong lòng anh càng căm hận Triệu Nam Thiên hơn, hận chí hận lây sang cả Tô Mục Tuyết, âm thầm suy nghĩ ngày mai nên trả thù như thế nào, nhưng cặp da của anh ta lại bị giật mất.
Tổng giám đốc Mã không dám giành lại, đành phải van xin: “Người anh em, tôi thật sự không còn tiền nữa, hay là anh lấy chiếc đồng hồ này đi?”
Triệu Nam Thiên không nhận mà lấy chứng minh nhân dân của anh ta ra chụp một tấm.
Tổng giám đốc Mã giật mình, không rõ Triệu Nam Thiên làm vậy để làm gì, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
Triệu Nam Thiên chọc trán anh ta: “Họ tên và địa chỉ gia đình anh tôi đều biết rõ rồi, nếu ngày mai anh dám chơi mưu mẹo thì tôi sẽ tới nhà tìm anh trò chuyện.
Anh tránh được mấy ngày chứ không thể trốn được cả đời đâu.
Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng trọc đầu không sợ bị túm tóc, giết chết anh chỉ là chuyện đơn giản.”
Tổng giám đốc Mã cảm giác như sức lực cạn kiệt hết.
Không phải anh ta chưa từng bị người khác đe dọa, thậm chí anh ta còn nghe nói tới những lời đe dọa hung ác hơn, nhưng không hiểu sao lời nói của Triệu Nam Thiên lại khiến anh ta không có chút nghi ngờ nào.
Thấy anh ta không nói gì, Triệu Nam Thiên không kiên nhẫn: “Không hiểu hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...