Phụ nữ đều là những người nhiều chuyện mà Mạnh Nhã cũng không ngoại lệ.
Cô ta lau tay, cảm thấy hết chuyện để nói nên quay sang hỏi anh: “Nói đi, có phải anh và người đẹp Tô lại cãi nhau rồi phải không?”
“Tối nay có thể không nhắc tới cô ấy được không?” Triệu Nam Thiên nghe thấy cái tên Tô Mục Tuyết là lập tức nổi giận.
Nhất là những lời mà cô vừa nói, chúng giống như con dao cắt vào trong lòng anh.
“Ô ô ô, nhìn anh ngây thơ như thế này, chắc không phải là mối tình đầu đấy chứ?” Lúc này, Mạnh Nhã càng cảm thấy tò mò, nhưng cô ta cũng không hỏi lại.
Hai người bọn họ cứ nói chuyện trên trời dưới đất.
Một thùng bia cũng theo đó mà biến mất.
Triệu Nam Thiên không nghĩ tới, Mạnh Nhã lại uống rượu tốt như vậy.
Khi anh thấy cô ta còn muốn gọi bia thì vội vàng khuyên nhủ: “Đừng uống nữa, uống nữa thì sẽ say mất.
”
Đôi mắt say lờ đờ lúc này của Mạnh Nhã đẹp một cách mê ly, cô ta nói: “Uống quá nhiều… Không phải là… Vừa vặn… Thỏa mãn tâm tư của anh hay sao?”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm hai gò má đỏ bừng trên mặt cô ta: “Tôi thì có thể có tâm tư gì chứ?”
Mạnh Nhã phun hơi nóng từ trong miệng ra: “Đợi đến lúc tôi uống say, anh sẽ không ôm tôi lên giường lớn sao?”
Nói chuyện, cô ta vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay Triệu Nam Thiên.
Cổ họng của Triệu Nam Thiên chợt khô khốc.
Anh cảm thấy trên môi có chút đắng chát, cả cơ thể anh cứ giống như bị điện thế vài chục vôn đánh trúng, trong nháy mắt, nhịp tim của anh cũng tăng vọt.
Triệu Nam Thiên không biết nên xử lý mối quan hệ với Mạnh Nhã như thế nào, gian nan cười nói: “Cô thực sự uống quá chén rồi.
”
Mạnh Nhã vốn chính là cố ý trêu đùa anh, thấy anh tin là thật, càng thấy thú vị, cắn ngón tay lại hỏi: “Uống nhiều? Thôi đi! Hỏi anh một câu, anh thích nửa tỉnh nửa say, để cho tôi dục cự còn nghênh? Hay là thích say như chết, mặc cho anh thích làm gì thì làm?”
Câu hỏi rất bạo dạn, lại thêm con ngươi tràn đầy lửa nóng cháy kia, Triệu Nam Thiên suýt nữa khống chế không được, theo bản năng đã muốn nắm bàn tay trắng nõn kia vào lòng bàn tay.
Cũng may khuôn mặt của Tô Mục Tuyết chợt lóe qua trong óc, Triệu Nam Thiên uống một ngụm bia lạnh xong mới nói, “Tôi không muốn gì cả.
”
Thấy bộ dáng chật vật của Triệu Nam Thiên, Mạnh Nhã thiếu chút nữa không nhịn được tiếng cười, lại có chút không cam lòng, ra vẻ kinh ngạc mà hỏi, “Anh nói thật sao? Nói thật cho anh biết, hôm nay tâm tình của tôi không tốt chút nào, khó khăn mà muốn phóng túng chính mình một chút, lại không ép anh phải chịu trách nhiệm, về sau sẽ không có loại cơ hội này!”
Trong lúc nói những lời này, cô ta đã đang đá giày cao gót trên chân xuống, dùng bàn chân trắng mịn nhẹ nhàng cọ Triệu Nam Thiên một chút.
Triệu Nam Thiên lắc đầu một cách khó khăn, “Rất xin lỗi, tôi…”
Không đợi nói xong, anh đã bị Mạnh Nhã dùng một cây ngón tay chặn ngang môi.
Giống như bà hoàng ngàn mặt, tát cả sự quyến rũ trên mặt cô ta đều được thu hồi, thần sắc cô ta bình thường mà nói, “Không cần giải thích, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với anh mà thôi.
”
Triệu Nam Thiên cảm thán kỹ thuật đổi sắc mặt của người phụ nữ này tốt quá, ngoài miệng lại lo lắng hỏi: “Cô thật sự không tức giận?”
Mạnh Nhã lại cười duyên, “Tức giận cái gì? Nếu anh vừa cãi nhau với nữ thần Tô xong, sau đó lại lên giường với tôi ngay lập tức thì tôi mới tức giận, tuy rằng tôi thích anh, nhưng là cũng không muốn trở thành vật thay thế của bất kì người phụ nữ nào cả!”
Triệu Nam Thiên còn tưởng rằng chính mình nghe lầm , “Cô nói cái gì? Cô… Thích tôi?”
Mạnh Nhã đã nói lỡ miệng, cũng sẽ không che giấu nữa, hào phóng thừa nhận nói: “Đúng vậy, từ lần đầu tiên anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi đã thích anh mất rồi !”
Triệu Nam Thiên vò đầu cười ngây ngô, cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc trước khi bị Thư Trúc nói chia tay, anh từng một lần cảm thấy mất mát, nghĩ rằng chính mình là thằng đàn ông thất bại nhất trên thế giới này.
Kết quả, không ngờ tới, hôm nay lại nghe được lời tỏ tình như vậy, hơn nữa người tỏ tình lại là Mạnh Kiều, một nhân vật không thua gì nữ thần Tô.
Cho tới bây giờ anh còn chưa lấy lại được tinh thần, có cảm giác hết thảy đều giống như là đang nằm mơ.
Mạnh Nhã có chút tức giận hỏi lại, “Anh lại cười ngây ngô cái gì? Bằng không vì cái gì tôi phải đem anh điều đến nơi này? Còn không phải là muốn mỗi ngày thấy anh! Kết quả không ngờ được rằng, ngược lại thành toàn anh cùng với người phụ nữ kia!”
Triệu Nam Thiên vội vàng giải thích, “Thực xin lỗi, tôi…”
Mạnh Nhã lần này thực sự có chút tức giận, “Còn nói rất xin lỗi, buổi tối hôm nay anh đã nói rất xin lỗi mấy lần rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...