Vợ Tổng Tài Em Ngoan Cho Anh!


Tôn mập chất vấn, “Mày… mày ấu đả thủ trưởng, điều này còn chưa đủ sao?”
Triệu Nam Thiên tùy ý nói, “Các người ra tay trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng, cô Mạnh có thể làm chứng cho tôi.”
Tôn mập lật lọng, “Cái gì mà phòng vệ chính đáng? Mày là tội phạm ăn cắp, chúng tao bắt mày là hợp tình hợp lý! Hơn nữa dưới giường túc xá của mày chúng tao phát hiện tài sản đã mất của công ty!”
Triệu Nam Thiên cười ra tiếng, “Ký túc xá? Đã vài ngày tao không trở về đó, cho dù các người có móc được vàng thỏi từ trong đó ra cũng không liên quan tới tôi!”
Tôn mập nhất thời nghẹn lời, nói lý thì không nói lại Triệu Nam Thiên, so nắm đấm cũng không bằng người ta, cuối cùng anh ta nghẹn ra hai chữ, “Là… hiểu lầm…”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, “Hiểu lầm? Nói một chút xem tiền thưởng là chuyện gì xảy ra?”
“Phúc lợi của công ty…” Đôi mắt nhỏ của Tôn mập không ngừng xoay tròn.

Còn không đợi anh ta nói xong, người đã bị trúng một cước hung ác.

Một đá này là Triệu Nam Thiên đạp, sức không nhẹ, đạp ngay giữa ngực Tôn mập.
Trước đây anh không trêu chọc Tôn mập thuần túy là vì anh không muốn gây phiền toái.

Dù sao đây cũng là công việc Mạnh Nhã giới thiệu cho mình tới làm, ít nhiều gì cũng phải nể mặt cô ta một chút.
Hiện tại nếu đã vạch mặt anh cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
“Anh suy nghĩ lại một chút.”
Triệu Nam Thiên cũng không giục, nụ cười kia đặt trong mắt người ngoài hệt như ác ma vậy.
Tôn mập vừa thẹn vừa giận, hận đến ngứa răng nhưng lại không dám lộ ra chút nào.

Anh ta không thể làm gì khác hơn xoa ngực nói, “Là ông chủ Ngụy.”
Triệu Nam Thiên lại hỏi, “Ông chủ Ngụy tiền nhiều như nước, hẳn sẽ đưa không ít nhỉ?”
“Một trăm năm mươi triệu…” Tôn mập vừa nói ra lời này bàn tay đã bị Triệu Nam Thiên giẫm dưới chân chà chà.
Anh ta đau tới hét thảm một tiếng, hệt như chó bị đạp đuôi, tiếng hét truyền ra thật xa.
Tôn mập hít một hơi khí lạnh, không ngừng nói, “Lộn… Tôi nhớ lộn, là ba trăm… ba trăm triệu!”
“Mọi người bán mạng anh chiếm hời, một chút sức lực cũng không bỏ ra đã muốn lấy đi phân nửa tiền? Tuy anh là thiên tài, nhưng ăn nhiều như vây thật khó coi!” Triệu Nam Thiên chỉ nói một câu như vậy đã đẩy Tôn mập thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Một đám bảo vệ tuy tức giận bất bình, nhưng đều là giận mà không dám nói.
Triệu Nam Thiên thấy nhưng không thể trách.


Đã sớm có tin đồn rằng Tôn mập có người chống lưng, là tay sai của một vị lãnh đạo công ty bảo vệ.

Nếu không dựa vào một thân mỡ béo như anh ta, kiểu gì cũng không thể làm đội trưởng đội bảo vệ Giang Uyển được.
Hôm nay anh chỉ muốn mượn chuyện này gõ Tôn mập một chút.
Ban nãy có một câu Mạnh Nhã nói không sai, cô cả nhà họ Tô không phải loại đàn ông bình thường có thể phục vụ.
Trước đây anh khinh thường mấy thủ đoạn này, nhưng hiện tại phải nuôi nữ thần Tô, kiểu gì cũng phải nghĩ biện pháp kiếm được nhiều một chút!
Hôm qua, trên đường trở về Triệu Nam Thiên đã suy nghĩ, mình có nên đẩy chuyện này tới đường cùng không.
Thật ra mục đích anh muốn ở lại Giang Uyển rất đơn giản, đầu tiên chuyển sang chính thức, dù sao thì sau khi chuyển sang chính thức, tiền lương và phúc lợi đều sẽ tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa ký hợp đồng chính thức rồi, cho dù Tôn mập có muốn đuổi mình đi cũng không dễ dàng như vậy.
Hôm nay Tôn mập đã chủ động đưa tới cửa, ngược lại cũng khiến anh bớt đi một nỗi lo lắng.
Nếu đã vạch mặt, vậy dứt khoát chèn ép Tôn mập đi!
Tuy rằng so với nữ thần Tô, thân phận đội trưởng đội bảo vệ vẫn kém xa tít tắp, nhưng kiến tha lâu cũng đầy tổ, tốt xấu gì cũng có thể tính là đã kéo gần hơn một chút, không phải sao?

Chẳng qua việc này không vội được.

Đầu tiên, không nói tới chuyện tên Tôn mập này có chỗ dựa trong công ty bảo vệ, chỉ nói tới chuyện trong đám bảo vệ này không có bao nhiêu người phục mình.
Mà nếu muốn thu phục lòng người, biện pháp đơn giản nhất chính khiến mọi người nếm được ngon ngọt.
Nghĩ đến đây, Triệu Nam Thiên nhướng mày hỏi: “Tiền đâu?”
“Tiền gì?” Tôn mập vô thức che túi quần, kết quả bị một cái trừng mắt của Triệu Nam Thiên buộc phải ngoan ngoãn dâng hai tay.
Tuy cảm thấy đau nhức, nhưng thấy Triệu Nam Thiên nhận thẻ ngân hàng, anh ta lập tức có ý đồ.
Chỉ cần Triệu Nam Thiên dám cầm số tiền này, đó chính là chặt đứt tài lộ của đám người, đến lúc đó cho dù mình không đi gây sự với anh, anh cũng đừng mơ có thể tiếp tục lăn lộn trong đám bảo vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận