Đôi cánh dấy lên cuồng phong, Giả Thiên Tước từ từ đáp xuống một nơi cách Thành phố Bành hàng chục dặm.
Cây cối bên dưới đều bị gió mạnh thổi ngã, Cửu Thiên nắm chặt lông Giả Thiên Tước, đồng thời dùng tay còn lại nắm lấy Tiểu Hắc.
Cửu Minh và Huyễn Tầm cũng nắm lấy đám lông, nhưng vẻ mặt hai người khác hẳn.
Cửu Minh rất căng thẳng, cơn gió mạnh dường như thổi bay cho khuôn mặt của hắn ta biến dạng, trong khi Huyễn Tầm không ngừng hét lớn, phấn khích cực kỳ.
Cuối cùng, con Giả Thiên Tước cũng hạ cánh êm ái, thu đôi cánh khổng lồ của mình lại.
Đám người Cửu Thiên từ trên con Giả Thiên Tước nhảy xuống, giẫm lên nền đất vững chắc một chỗ lõm.
Đợi cả ba người đã đáp xuống vững vàng, Giả Thiên Tước lại vỗ cánh.
Cơn gió dữ dội thổi mạnh tới nổi Cửu Thiên và những người khác không thể mở mắt, với tiếng chim hót xuyên qua bầu trời rộng lớn, Giả Thiên Tước vỗ cánh bay đi.
Chớp mắt, trên bầu trời chỉ còn lại một bóng đen nhỏ.
Cửu Minh vỗ hết sạch bụi bẩn trên người, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến Học viện Võ đạo.”
Cửu Thiên và Huyễn Tầm lần đầu tiên đến đây nên đương nhiên không biết đường.
Cửu Minh dường như đã rất quen thuộc, chẳng mấy chốc liền dẫn hai người đi một con đường nhỏ giữ rừng.
Con đường được lát phiến đá xanh dẫn tới một nơi xa xăm.
Cửu Minh vừa đi vừa nói: “Học viện Võ đạo không phải ở Thành phố Bành, mà là ở dãy núi Kình Thiên bên ngoài Thành phố Bành.
Đương nhiên, nếu là lần đầu tiên đến đây, có thể đến Thành phố Bành hỏi thăm.
Chỉ cần bỏ ra mấy đồng xu, là sẽ một hướng dẫn viên sẽ đưa các người đến đó.”
Huyễn Tầm cười nói: “Nghe nói, dãy núi Kình Thiên trước kia là nơi toạ hoá của cường giả cực hạn Kình Thiên, sau khi chết liền biến thành một dãy núi.
Rất nhiều bảo vật của ông ta đều ở trong núi, có phải không?”
Cửu Thiên khẽ nhíu mày, cường giả cực hạn, đây là cảnh giới gì? Chưa bao giờ nghe về nó.
Cửu Minh nói: “Tuy rằng trong học viện có truyền thuyết như vậy, nhưng vừa nghe liền biết là giả.
Làm gì có ai sau khi chết có thể biến thành dãy núi, lố quá rồi.
Cô Huyễn Tầm, cô thật sự sẽ không tin thật chứ.”
Huyễn Tầm cười nói: “Ếch ngồi đáy giếng, tôi cũng lười nói chuyện với anh.”
Cửu Minh bị nghẹn lời, dừng bước.
Huyễn Tầm dẫn đầu đi về phía trước, không nói gì với Cửu Minh nữa.
Cửu Minh nhìn bóng lưng của Huyễn Tầm, lẩm bẩm: “Cô gái này, nói như thể đã nhìn thấy một người to như ngọn núi vậy.
Tôi là ếch ngồi đáy giếng, vậy cô ta quá lắm là con cóc mẹ thôi.”
Cửu Thiên mở miệng, lúc này hắn thật sự rất muốn nói cho Cửu Minh biết sư phụ của Huyễn Tầm là một vị cường giả Âm Dương cảnh.
Về kiến thức, e là đối phương biết nhiều hơn họ.
Tuy nhiên, Cửu Thiên vẫn không nói ra, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Nếu Huyễn Tầm không hề nói gì về sư phụ của cô ấy trong suốt quãng đường đi, nên Cửu Thiên không nên nói thêm gì nữa.
Cả ba tiếp tục đi về phía trước, dần dần nhìn thấy những người đi cùng đường.
Trên những con đường lát đá xanh khác nhau, những người khác xuất hiện lẻ tẻ.
Không thể nghi ngờ, những người này đều đi đến Học viện Võ đạo.
Trên đường đi, Cửu Minh dường như còn nhìn thấy vài người quen, vẫy tay chào hỏi.
Chỉ là tại sao, xưng hô họ với Cửu Minh là lạ.
Tất cả họ đều gọi Cửu Minh là “Rùa xanh.”
Cửu Thiên khẽ cau mày, mặc dù hắn không biết trong Học viện Võ đạo có quy định đặt biệt danh cho người khác hay không, nhưng nghĩ tới thì Rùa xanh cũng không phải là một cái tên hay.
Mà từ thái độ của những người vừa cười vừa la hét kia, thì tám phần cái biệt danh này đầy sự chế giễu.
Những ngọn núi phía xa hiện ra mờ ảo, cao sừng sững.
Sương mù dày đặc, bao trùm cả ngọn núi.
Cuối cùng, sau khi đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, mọi người cũng đến chân núi.
Ngay cả khi đứng ở đây, cũng không thể nhìn rõ toàn bộ ngọn núi.
Chỉ có thể thấy rằng có một lối đi dành cho người đi giữa những ngọn núi khổng lồ.
Bên ngoài lối đi, có một ông lão trong bộ quần áo rách nát, chân trần, râu tóc bạc phơ.
Cửu Minh quay đầu lại nói: “Lấy thẻ ngọc của các người ra cho lão giả xem trước khi vào.”
Cửu Thiên vừa nghe liền lấy thẻ ngọc ra, nhưng Huyễn Tầm hoàn toàn không có ý lấy thẻ ngọc ra.
Cửu Minh cau mày nhìn Huyễn Tầm nói: “Thẻ ngọc của cô đâu?”
Huyễn Tầm bình tĩnh nói: “Thẻ ngọc gì.
Tôi không có thẻ ngọc, tôi chỉ có một tấm thẻ sắt.”
Nói rồi, Huyễn Tầm lấy ra một tấm thẻ sắt cũ kỹ có viết một chữ Võ rất lớn.
Vẻ mặt Cửu Minh hơi thay đổi: “Cô Huyễn Tầm.
Không có thẻ ngọc, cô không thể vào Học viện Võ đạo.
Lấy thẻ sắt ra để làm gì?”
Huyễn Tầm nói: “Làm sao anh biết là vô dụng.
Thẻ sắt của tôi còn hữu dụng hơn thẻ ngọc của anh, anh có tin hay không.”
Cửu Minh vẻ mặt biểu lộ không tin, đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Rùa xanh Cửu Minh, cậu đã trở lại à.
Haha, năm nay lại có thể bắt nạt cậu rồi.”
Giọng nói nghe rất kinh tởm, một tên gầy gò, hốc hác, mắt hình tam giác, mặc võ phục màu tím, miệng cười đi tới.
Bên cạnh tên đó là một kẻ mặc võ phục màu trắng, trông hai người có nét giống nhau.
Ánh mắt Cửu Minh lóe lên sự lạnh lùng, nắm đấm khẽ nắm chặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...