Võ Tôn Đỉnh Cấp


Có tiếng gió văng vẳng bên tai, trong thế giới tăm tối có chút ánh sáng.
Sự vô tri chuyển thành ánh sáng, Cửu Thiên từ từ mở mắt.
Trời xanh mây trắng, gió thổi bay tà áo.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, cảm thấy khó chịu đúng không.”
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của Huyễn Tầm, Cửu Thiên giật bắn mình, bật dậy ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc hắn đứng dậy, chân không vững, phía dưới như một thảm lông mềm mại.

Một cơn gió mạnh thổi ngã hắn, may mà có Vô Phong Trọng Kiếm đủ nặng giúp Cửu Thiên không bị thổi bay từ ban nãy.

Vận canh khí, Cửu Thiên ổn định lại cơ thể của mình.
Nhìn kỹ lại, Cửu Thiên chợt nhận ra mình đang ở trên lưng một con chim khổng lồ vô cùng to lớn.
Mây trắng lướt qua, phóng xa tầm nhìn, dãy núi phía xa nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Rõ ràng, tốc độ của con chim khổng lồ này cực kỳ nhanh.

Huyễn Tầm kéo Cửu Thiên xuống, để hắn ngồi trên lưng chim.
“Yên tâm đi, tôi không ra tay với cậu ngay bây giờ đâu, nợ của chúng ta phải tính từ từ.”
Huyễn Tầm nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng nanh dễ thương.
Sau lưng, giọng nói của Cửu Minh truyền đến.

“Cửu Thiên, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi.

Ngủ một ngày một đêm, chắc cậu cũng nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ.”
Cửu Minh nói xong liền ngồi thẳng xuống bên cạnh, đưa rượu thịt cho Cửu Thiên.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Cửu Thiên cảm thấy hơi đói, nhận lấy thức ăn, Cửu Thiên cẩn thận hồi tưởng lại một chút.

Giờ mới nhớ ra mình đã hôn mê bất tỉnh trong trận chiến với gã béo chết tiệt kia.
Nhìn xung quanh, Cửu Thiên hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”
Bỗng Cửu Thiên nhìn thấy Tiểu Hắc đang nằm dài ra bên đó, tiếng ngáy rung trời, rõ là vẫn đang ngủ.
Huyễn Tầm cười nói: “Cậu đấy, vừa tỉnh lại mà không hỏi tình trạng của chính mình, lại đi quan tâm con hoang thú đó.

À, cậu tên là Cửu Thiên nhỉ, tôi tên là Huyễn Tầm, sau này cậu có thể gọi tôi là chị Huyễn Tầm.”
Cửu Thiên hơi nhướng mày, Huyễn Tầm trước mặt nhìn không lớn hơn hắn, vậy mà lại bảo hắn gọi là chị.
Mỉm cười, Cửu Thiên không nói gì, bắt đầu ăn thịt và uống rượu.

Thấy Cửu Thiên hoàn toàn không có ý gọi mình là chị, Huyễn Tầm có chút tức giận nói: “Cái tên này, tôi đã nói chuyện tử tế với cậu như vậy rồi, mà cậu còn làm kiểu đó.”
Cửu Minh ở bên cạnh nói: “Cửu Thiên.

Cô Huyễn Tầm đã giúp chúng ta lấy được hoang thú biết bay, cũng chính vì có cô ấy mà cậu mới không bị đội hộ vệ Đông Sơn thành bắt đi.

Cô Huyễn Tầm cũng đến Học viện Võ Đạo, nói không chừng sau này chúng ta là đồng môn đấy.”
Cửu Thiên nghe xong hơi sửng sốt, người con gái mỗi lần gặp mặt là lại ra tay với hắn này, thế mà lại thân thiện như thế?
Huyễn Tầm ngẩng đầu nói: “Sao, nhận ơn của người khác không phải nên nói tiếng cảm ơn à?”
Cửu Thiên để túi rượu xuống, nuốt miếng thịt trong miệng, nói: “Cảm ơn Cô Huyễn Tầm.”
Huyễn Tầm cười nói: “Vậy mới đúng chứ.

Nhưng cậu đừng tưởng rằng chuyện cậu trộm bảo vật của tôi đã xong.

Đi học viện chờ cậu hồi phục, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”
Cửu Thiên cười khổ, liền biết cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy, nhưng cô gái tên Huyễn Tầm này tính cách cũng không tệ.

Quang minh chính đại, chính trực thẳng thắn.
Suy nghĩ một hồi, Cửu Thiên nói: “Cô Huyễn Tầm, tôi thật sự không thể trả lại bảo vật cho cô.


Hay là tôi lấy mấy viên đan dược đền bù cho cô.”
Huyễn Tầm ngạc nhiên nói: “Cậu còn có đan dược sao? Nếu tôi biết sớm thì đã nhân lúc cậu hôn mê soát người cậu một lượt rồi.

Nói đi, đan dược gì.

Những đan dược bình thường không tính.

Tôi biết bảo vật đó là thứ cực tốt.

Đừng hòng lấy mấy thứ linh tinh ra lừa tôi.”
Cửu Thiên xoay người lại để chặn tầm nhìn của Huyễn Tầm và Cửu Minh, lấy ra một lọ nhỏ từ trong chiếc nhẫn.
“Bách Luyện Đan, là đan dược cấp năm, coi như là bồi thường cho cô.”
Nghe được ba chữ Bách Luyện Đan, Cửu Minh nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt đưa cho cậu à?”
Cửu Thiên khẽ gật đầu, trong mắt Cửu Minh có vài phần hâm mộ và ghen tị, trận đấu đan ở trước cửa nhà họ Cửu ngày hôm đó, thật ra Cửu Minh cũng chen vào trong đám người xem.

Đối với Tiên sinh mặt nạ sắt, Cửu Minh ngưỡng mộ vô cùng.

Mà lúc này, nhìn thấy Bách Luyện Đan mà Tiên sinh mặt nạ sắt luyện chế ngày đó lại nằm trong tay Cửu Thiên, Cửu Minh ngạc nhiên không thôi.
Một lúc sau, Cửu Minh nói: “Quả nhiên, cậu và Tiên sinh mặt nạ sắt có quan hệ rất tốt.”
“Chỉ là một viên đan dược cấp năm thôi, tôi còn tưởng là đan dược tốt gì.”
Huyễn Tầm có chút xem thường, cầm lấy lọ thuốc ngửi một hơi.
“Cũng được đấy, loại bình thường.


Nhưng xét tới bây giờ cậu cũng không lấy ra được thứ gì hay ho.

Đan dược này tôi lấy, xem như đã trả hết một phần mười.

Sau này, đợi cậu có đồ gì tốt, tôi sẽ bốc lột từ từ.

Cửu Thiên thầm nghĩ, ra cô cũng biết đó là bóc lột.
Huyễn Tầm mỉm cười, đặt đan dược vào trong túi vải nhỏ màu đỏ quanh eo của mình, nói: “Được rồi.

Cửu Thiên, bây giờ tôi có một số câu hỏi muốn hỏi cậu.

Cậu phải thành thật trả lời cho.”
Cửu Thiên nói: “Vấn đề gì?”
Lúc này tự nhiên Huyễn Tầm tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào mắt Cửu Thiên và nói: “Thứ nhất, thanh kiếm của cậu bị sao vậy, nó nặng quá.

Với sức lực của tôi mà suýt nữa không nhấc nổi, nói cho tôi biết, lấy cái tu vi Nội Cang sơ kỳ của cậu, sao lại vung được thanh kiếm nặng thế này?”
Cửu Thiên chậm rãi nói: “Chuyện này tôi có thể không trả lời không? Liên quan đến công pháp võ kỹ của tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui