Võ Tôn Đỉnh Cấp


Chưởng quầy béo bất lực đi sang một bên, lời của tiểu thư Huyễn Tầm, ông ta không thể làm trái, bởi vì tiểu thư Huyễn Tầm là...!haizz, không thể nói, không thể nói.
Huyễn Tầm trừng mắt nhìn Cửu Thiên nói: “Được rồi, tôi nói ngay lúc đầu sao cậu lại có thể chặn được hắc viêm.

Không ngờ cậu và hoang thú này là ở cùng với nhau.

Nhóc con, cậu dứt khoát đưa đồ hôm đó có được cho tôi, nếu không tôi và cậu hôm nay không xong đâu.”
Cửu Thiên nghiến răng nói: “Thiên tài địa bảo, người có duyên thì được.

Tôi sợ rằng không thể cho cô.”
Dao găm hỏa diễm trong tay Huyễn Tầm lập tức thay đổi màu sắc trở thành màu đỏ đậm, nói: “Xem ra cậu chưa được lĩnh giáo thủ đoạn của tôi.”
Nói xong, Huyễn Tầm lại lao thẳng về phía Cửu Thiên, cơ thể hóa hư ảnh, trong nháy mắt, Cửu Thiên vậy mà nhìn thấy hai Huyễn Tầm xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cửu Thiên lập tức vung trọng kiếm trong tay, một chiêu Trọng Kiếm Quyết được thay đổi một cách tuyệt đẹp ở trong tay hắn.
Âm thanh keng keng vang lên, Cửu Thiên liên tiếp chặn mấy chiêu của Huyễn Tầm, Liệt Hỏa Kim Thân trên người xuất ra, hỏa diễm bừng bừng.

Tiểu Hắc không ngừng phun hắc viêm, ép Huyễn Tầm ra.

Chưởng quầy béo lên tiếng nói: “Tiểu thư Huyễn Tầm, cần giúp đỡ không?”
Huyễn Tầm chật vật dùng canh kình dập tắt hắc viêm trên người, nghiến răng nói: “Không cần!”
Cửu Thiên tay cầm trọng kiếm, như gặp kẻ địch mạnh, cho dù có sự giúp đỡ của Tiểu Hắc, hắn cũng cảm thấy đối phương có chút không dễ đối phó.

So với lần trước, cô gái tên Huyễn Tầm ở trước mặt này rõ ràng lợi hại hơn nhiều.

Bất luận thân pháp hay là canh kình, đều tiến thêm một bậc.
Huyễn Tầm xoay tay lại một dao găm hỏa diễm xuất hiện ở tay trái, hai con dao chắn ngang trước ngực, canh kình như sấm sét nổ.
Viêm Long Nhất Thiểm!
Một đạo lưu quang màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên chỉ kịp giơ trọng kiếm trong tay lên, ngay sau đó, dao găm hỏa diễm thuận theo thân pháp của hắn mà chém trúng tay.
Hổ khẩu lập tức nứt ra, Liệt Hỏa Kim Thân của Cửu Thiên cộng huyết bì của Long tộc cũng không thể ngăn chặn công kích sắc bén của đối phương.
Có điều Cửu Thiên cũng không phải dễ ức hiếp, tay trái nắm thành quyền, đánh về phía ánh sáng đỏ.
Phá Diệt Băng Sơn Quyền!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, canh kình đánh trúng Huyễn Tầm một cách chuẩn xác.
Mà một con dao găm còn lại của Huyễn Tầm vừa đâm trúng vai của Cửu Thiên.
Nắm đấm mang theo hỏa diễm, Tiểu Hắc bị một quyền đánh bay ba trượng, đập mạnh vào vô số bộ bàn ghế.
Cửu Thiên thấy vai của mình bị thương, kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.

Công kích của đối phương thật sự quá sắc bén.
Huyễn Tầm lật người đứng dậy, một quyền này của Cửu Thiên không khiến cô ta bị thương gì cả.

Có điều cô ta vẫn mang vẻ sửng sốt.
Lần trước khi chiến đấu với tên nhóc này, hắn căn bản không có năng lực đánh trả gì.

Không ngờ bây giờ vậy mà có thể đánh bay cô ta, cô ta là đệ tử của võ tôn Âm Dương Cảnh đấy.

Huyễn Tầm vẫn đang kinh ngạc, chưởng quầy béo đứng ở bên cạnh lại đột nhiên nổi giận.
“Dám làm tiểu thư Huyễn Tầm bị thương, chịu chết đi.”
Chưởng quầy béo bước một bước xa 10 trượng, canh kình đáng sợ lập tức tỏa ra từ trong tay ông ta, như đao chém xuống người của Cửu Thiên.
Canh khí ngoại phóng của võ giả Ngoại Canh Cảnh, Cửu Thiên lúc này coi như đã lĩnh giáo rồi, canh kình đáng sợ trực tiếp đánh bay Cửu Thiên, trước ngực xuất hiện một vết thương.
Tiểu Hắc ở trên không phun ra hắc viêm, lại trực tiếp bị chưởng quầy béo phất tay dập tắt.

Canh kình mạnh mẽ hình thành một cái vòng trong suốt tiêu trừ hắc viêm, sau đó cách không một chưởng đánh bay Tiểu Hắc.
Thật ra chưởng quầy béo đã nương tay với Tiểu Hắc, lực lượng của một chưởng này vừa hay khống chế ở mức độ đánh ngất Tiểu Hắc.
Đáng tiếc, Tiểu Hắc kiên trì hơn tưởng tượng của ông ta, bị đánh bay ra đất, nó lập tức bò dậy, sau đó chạy tới trước người của Cửu Thiên, nhe răng trợn mắt với chưởng quầy béo.
Huyễn Tầm hét lên: “Ông làm cái gì.

Đã nói rồi, không cần ông ra tay.”
Chưởng quầy béo quay đầu nói với Huyễn Tầm: “Tiểu thư Huyễn Tầm, tôi không thể nhìn cô bị thương.

Cậu ta để tôi đối phó.”
Lúc này, Cửu Thiên từ từ đứng dậy, căn bản không nhìn vết thương ở trước ngực, quát khẽ một tiếng, trực tiếp ném trọng kiếm đi.
Chưởng quầy béo vừa quay đầu thì nhìn thấy một thanh trọng kiếm bay về phía mình.

Ông ta khinh thường giơ tay bắt lấy, khoảnh khắc tay của ông ta chạm vào thân kiếm, sắc mặt của chưởng quầy béo thay đổi.

Một cỗ lực lượng đến từ đá khóa lực và lực lượng của chính trọng kiếm làm cho chưởng quầy béo khựng lại.
Chỉ khoảnh khắc khựng lại như vậy, Cửu Thiên xông tới.
Một trọng kích mang theo hỏa diễm hừng hực, đập trúng mặt của chưởng quầy béo.

Cho dù là có canh kình hộ thể, chưởng quầy béo vẫn bị lực bạo phát mạnh mẽ của Cửu Thiên quật ngã, gò má biến hình.
“Wow, anh nhìn thấy không, võ giả Ngoại Canh Cảnh bị một võ giả Nội Canh Cảnh quật ngã rồi.”
“Lực lượng đáng sợ quá, tên nhóc này là ai!”
Ở bên trên, quần chúng vây công hô lên.

Loại chiến đấu vượt cấp như vậy không thường thấy.
Cửu Minh lúc này cũng lao tới, quát to một tiếng: “Tên béo chết tiệt, ông còn muốn cướp hoang thú của người ta, đi chết đi.”
Một cước, Cửu Minh nhân lúc cháy nhà hôi của đạp vào mặt của chưởng quầy béo.
Nhưng lực lượng của hắn ta thật sự không đủ, ngay cả canh kình đánh ra cũng bị canh kình hộ thân của chưởng quầy béo đánh bật ra.
Có điều không quan trọng, hắn ta vẫn để lại một dấu chân rõ ràng ở trên mặt chưởng quầy béo, khiến mọi người bên trên cười ha hả.\u0004\u0004\u0004\u0004.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui