Võ Tôn Đỉnh Cấp


Tia sáng trong mắt Nông Kiến Tịnh nhập vào xuất ra, nói: “Được, một lời đã định.

Nếu như cậu chặn được ba chiêu của tôi, tôi đương nhiên sẽ xin lỗi cậu.”
Cửu Thiên làm một động tác ‘mời’ với Kiến Tịnh, kéo dài khoảng cách, đứng vững ở phía đối diện.
Mặc dù giọng nói của hai người không lớn, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều biết.
Đám người tản ra sau, nhường chỗ cho hai người.

Trên quán trà, Cửu Hạo Nhiên cau mày nói: “Càn quấy, đúng là càn quấy.

Nó sao có thể đấu được với Nông Kiến Tịnh, đối phương là đạo sư của học viện võ đạo.”
Cửu Phong cũng mặt tràn đầy sự lo lắng, nói: “Trông Cửu Thiên dường như có chút nắm chắc.

Nhưng quyết định này vẫn có chút hoang đường.

Bây giờ xem thằng bé làm thế nào để tiếp ba chiêu của Nông Kiến Tịnh.

Với tư cách là đạo sư của một trường học, Nông Kiến Tịnh vẫn cần mặt mũi, khả năng sẽ không dốc hết sức để ra tay.”
Trong lòng người nhà họ Cửu đều thắt chặt lại, người nhà họ Mục lại bất giác bật cười,

“Cửu Thiên này, đúng là không biết trời cao đất dày, lại…lại định tiếp ba chiêu với Kiến Tịnh đạo sư.

Buồn cười chết tôi rồi!”
Mục Kiếm Đình là người đầu tiên bật cười.
Mục Long hỏi: “Kiếm Đình, thực lực của Kiến Tịnh đạo sư thế nào?”
Mục Kiếm Đình trả lời: “Nội canh cấp chín không có gì để nghi ngờ, trong những đạo sư ở trường không tính là cao.

Nhưng đối phó với Cửu Thiên lại có thừa.”
Mục Hải cười nói: “Vậy thì tốt, nội canh cấp chín.

Tùy ý ra một chiêu là đã có thể giải quyết được Cửu Thiên.

Quả nhiên người trẻ luôn ngông cuồng, tự chuộc khổ vào mình.”
Gia chủ nhà họ Tĩnh cũng hỏi Tĩnh như câu hỏi như vậy.
Tĩnh Như bình tĩnh trả lời: “Thực lực của Kiến Tịnh đạo sư không yếu, Cửu Thiên thua là cái chắc.”
Tĩnh Nham khẽ cười một tiếng nói: “Vậy thì tốt.

Bây giờ ta có chút chướng mắt với tên Cửu Thiên ngông cuồng này.

Tĩnh Như, sự lựa chọn của con là chính xác.

Một tiểu bối ngông cuồng, không có đầu óc như vậy, không phải là người chồng như ý của con, con cũng không cần phải hối hận.”
Ánh mắt Tĩnh Như lóe lên nói: “Con biết rồi, ba.”
Trong quảng trường.
Nông Kiến Tịnh đã giơ tay lên.
“Cửu Thiên, phóng canh kình của cậu ra đi, yên tâm, tôi với tư cách là đạo sư của trường học, sẽ không lấy mạng cậu, tất cả đến là dừng.”
Nông Kiến Tịnh cố tình giả vờ ôn hòa, dáng vẻ của một nhân sư.
Nhưng, lúc này, Nông Kiến Tịnh đã âm thầm phủ nội kình cả cánh tay.

Ông ta muốn một chưởng đánh bại Cửu Thiên, như vậy mới chứng tỏ được phán đoán của ông ta không có vấn đề.
Cửu Thiên không phóng ra canh khí của mình, chỉ rút thanh trọng kiếm ở sau lưng ra.
Hắn cầm chuôi kiếm, Cửu Thiên cứ đứng ở đó, nhưng lại cho người khác một cảm giác bất động như núi.
Ảo giác này, khiến người có tu vi không đủ đều cảm thấy hô hấp nặng nề.

Trên quán trà, đôi mắt Cửu Hạo Nhiên sáng lên, nói: “Khí thế tốt, Cửu Thiên biết kiếm pháp từ lúc nào.

Tối hôm qua ta quên hỏi nó lai lịch thanh đại kiếm sau lưng.”
Tiểu Hắc ở bên cạnh Cửu Thiên lúc này ngoan ngoãn đi sang một bên, lúc Cửu Thiên vung thanh trọng kiếm, rất là nguy hiểm.
Thông minh như tiểu Hắc, biết rõ điều này, nên lựa chọn tránh đi.
Biểu cảm của Nông Kiến Tịnh hơi thay đổi, vẫn chưa ra chiêu, đã cho người khác cảm giác áp bức.

Thiên phú của tên tiểu tử này đúng là không bình thường.

Người này nếu như vào trường, thực lực được nâng cao, nói không chừng có thể luyện ra được uy áp trước canh kình ngoại phóng .
Nông Kiến Tịnh có chút hối hận, thiên tài như vậy, chỉ cần tu luyện tuân theo một trình tự nhất định.

Cho dù không vào học viện võ đạo, sau này cũng sẽ không thấp hơn ông ta.
Nếu như qua mấy năm nữa đối phương lại đến tìm ông ta để gây phiền phức, ông ta phải làm như thế nào mới được.
Nông Kiến Tịnh không khỏi nâng cao canh kình ở trong cánh tay lên một chút, xem ra muốn để lại cho Cửu Thiên một ký hiệu mới được.

Đã quyết định thì phải mạo phạm, dứt khoát phá hủy thiên phú của đối phương.
Nghĩ như vậy, Nông Kiến Tịnh lớn giọng nói: “Cửu Thiên, tiếp chiêu đầu tiên của tôi.”
Nói xong, Nông Kiến Tịnh đưa tay lên, một quyền đánh về phía Cửu Thiên.
Hai người cách nhau mười trượng, một quyền này của Nông Kiến Tịnh đánh vào không trung, nhưng lại khiến quần áo trên người Cửu Thiên vang lên tiếng phật phật.
Là một võ giả nội canh cấp chín, cho dù chưa đạt đến canh khí ngoại phóng, một quyền cũng có thể mang theo lực xé gió, cách không trung đánh bại kẻ địch.
Giây tiếp theo, quyền kình ngang tàng rơi trên người Cửu Thiên.
Tia sáng trên người Cửu Thiên đột nhiên xuất hiện, canh khí được phóng ra, quay tay chém ra một tiếng.
Trọng kiếm nhất thức, lực xé gió!

Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng nổ, một kiếm của Cửu Thiên vung ra, lập tức đánh rách quyền kình của Nông Kiến Tịnh.
Bàn chân cắm sâu vào trong đất, trọng kiếm chém xuống đất phát ra âm thanh bí bách.
Đột nhiên, tất cả mọi người ở quảng trường đều cảm thấy có gió đang gào rít.

Trên sân, Cửu Thiên tiếp một chiêu đầu tiên mà không có chút tổn thất nào.
“Cái này không thể nào!”
Mục Hải kinh ngạc hét lên.

Một kiếm này của Cửu Thiên nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại mang theo sự huyền diệu.
Mục Hải nhìn ra sự bất phàm trong một kiếm này của Cửu Thiên, tuyệt đối không phải kiếm quyết bình thường, một kiếm đánh ra, ngay cả Nông Kiến Tịnh ở nội canh cấp chín cũng không thể làm hắn bị thương.
Ở hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, một kiếm này, có thể chứng minh thực lực của Cửu Thiên.
Canh khí trên người giống như lửa bao phủ khắp người, Cửu Thiên không sợ có người nhận ra được canh khí của hắn.

Dù sao từ bên ngoài nhìn vào, canh khí và canh kình của hắn không có sự khác biệt quá lớn, chỉ giống như ngọn lửa mà thôi.
Ngay cả sư phụ của hắn Ngô Tân cũng đã nói, cho dù có sử dụng, trừ khi là gặp cường giả từ âm dương cảnh trở nên, mới có thể nhìn ra canh khí của hắn bất phàm.

Võ giả từ âm dương cảnh trở xuống, chắc chắn không nhìn ra được điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui