Tu luyện không hề dễ dàng, chẳng mấy chốc đã xuân qua thu tới.
Trong thành phố Long Cửu đã gần đến cuối năm, tuyết rơi trắng xóa cả đầu cành cây.
Ngày hôm nay là ngày học viện võ thuật chiêu sinh mỗi năm một lần, quảng trường to như vậy đã sớm dựng mặc thạch lên.
Xung quanh là tiếng người ồn ào, vô cùng tưng bừng, náo nhiệt.
Ba ngày tiếp theo, chỉ cần người không quá mười tám tuổi bất kể là nam hay nữ đều có thể đến thử một lần.
Kết quả sẽ được các giáo viên của học viện võ thuật kiểm tra và ghi chép lại, mọi nam nữ đạt tiêu chuẩn đều có thể vào học viện võ thuật tu luyện ba năm.
Mỗi khi tới thời điểm này, thành phố Long Cửu lại vô cùng tưng bừng, náo nhiệt.
Gần như mỗi giờ mỗi phút đều sẽ có người tiến lên muốn thử một lần.
Tuy rằng trong cả thành phố Long Cửu, người có thể vào tu luyện ở học viện võ thuật chân chính cũng chỉ có vài người mà thôi, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người.
Trong thời gian hai ngày đầu, cơ bản đều là để cho người thường thử, chỉ có tới ngày thứ ba, nhà họ Cửu, nhà họ Mục và các gia tộc lớn khác mới phái các đệ tử của mình đến khảo nghiệm.
Chỉ có điều năm nay, mấy gia tộc lớn đều vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì trong gia tộc của bọn họ đã có người tiến vào học viện võ thuật, đã có đệ tử nối nghiệp rồi.
Trước đó vài ngày, các đệ tử của học viện võ thuật cũng sẽ vội vã trở về nhà mình chuẩn bị lễ tế.
Cửu Minh, Tĩnh Như, Mục Kiếm Đình đều ngồi ở bên người gia chủ của nhà mình.
Đây là một quán trà ở bên cạnh quảng trường, có vị trí tốt nhất, tầm mắt rõ ràng, lầu trên của quán trà còn vừa vặn có thể quan sát cả quảng trường.
Lúc này các ghế dựa của quán trà đều đã chật kín người, mấy vị trí ghế tốt nhất đương nhiên là để giành cho mấy gia tộc lớn ở Thành phố Long Cửu.
Mục Hải nhàn nhã uống trà cùng Mục Kiếm Đình, Mục Long ở bên cạnh nói nói cười cười.
Gia chủ nhà họ Tĩnh, Tĩnh Nham cũng uống trà nóng nhưng ông ta lại cau mày, vẻ mặt tựa như đang rất đau khổ.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì nguyên nhân thua mười vạn tiền vàng trước nhà họ Cửu mà khiến cuộc sống hằng ngày của gia chủ nhà họ Tĩnh khó khăn, bất ổn mấy tháng rồi.
Thiếu hụt tiền tài khiến cho tiếng oán hờn khắp nơi trong gia tộc ngày càng nhiều, phỏng chừng ít nhất phải một hai năm mới có thể khôi phục được nguyên khí.
Cứ mỗi lần nghĩ đến đây, Tĩnh Nham đều hối hận không thôi.
Tĩnh Như ở bên cạnh cũng không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời cao bên ngoài, như đang chờ ai đó đến.
Chỉ có Cửu Hạo Nhiên của nhà họ Cửu, trà cũng không uống, quay đầu lại nhìn về hướng của Cửu Phong bên người hỏi: "Sao Cửu Thiên vẫn chưa trở về, nó có biết mấy ngày nay là ngày học viện võ thuật chiêu sinh không? Rốt cuộc con có phái người đi tìm không?"
Cửu Phong đã không biết đây là câu trả lời lần thứ bao nhiêu trong ngày, nói với vẻ mặt đau khổ: "Đã phái người đi tìm rồi.
Lúc trước Cửu Thiên đã nói một câu là vào núi khổ tu, cụ thể ở đâu thì vốn không ai biết.
Có điều là từ trước cho đến nay, nó đều muốn được vào học viện võ thuật, không có lý do gì mà không trở lại.
Ba cứ yên tâm chờ đi, nói không chừng đêm nay nó sẽ trở lại."
Cửu Hạo Nhiên nói: "Hy vọng con nói đúng.
Ba chỉ sợ nó gặp chuyện gì phiền phức ở Tây Sơn thôi."
Cửu Phong thoải mái cười nói: "Chuyện này thì ba không cần lo lắng, với thực lực của Cửu Thiên thì ở Tây Sơn cũng không gặp phải phiền toái gì đâu."
Cửu Hạo Nhiên nói: "Đúng vậy.
Ba đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đợi đến khi Cửu Thiên trở về, với cảnh giới tu vi của nó thì khảo nghiệm của học viện võ thuật chẳng qua chỉ là mây bay lướt qua mà thôi.
Đến lúc đó, nhà họ Cửu chúng ta chính là gia tộc duy nhất ở Thành phố Long Cửu này có hai con cháu được nhận vào học viện võ thuật.
Cửu Minh, sau này cháu và Cửu Thiên ở cùng nhau ở trong học viện võ thuật thì phải chăm sóc lẫn nhau.
Cho dù ở trong nhà hai đứa cãi nhau ồn ào đến mức nào thì các cháu vẫn là anh em cùng chung huyết thống.
Người một nhà không nói hai lời, ở bên ngoài đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, đây chính là truyền thống và gia quy của người nhà họ Cửu chúng ta."
Ngồi ở bên cạnh Cửu Vinh, Cửu Minh đứng dậy gật đầu đồng ý.
Ngẩng đầu, Cửu Minh giống như là muốn nói cái gì đó nhưng định nói rồi lại thôi.
Cửu Hạo Nhiên ở bên nhìn ra, hỏi ra tiếng: "Cửu Minh, cháu có lời gì muốn nói sao?"
Cửu Minh hít sâu một hơi, nói: "Ông nội, cháu biết xưa nay mình và Cửu Thiên đều bất hòa nhưng trong lời nói tiếp theo của cháu hoàn toàn không phải muốn làm hại Cửu Thiên."
Cửu Hạo Nhiên nhíu mày Hỏi: "Cháu muốn nói gì?"
Cửu Minh cắn răng nói: "Chờ Cửu Thiên trở về thì cháu sẽ khuyên nó...!Khuyên nó không nên tham gia khảo nghiệm."
Cửu Minh tựa hồ là hạ quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời này, Cửu Hạo Nhiên lập tức trợn mày nói: "Cửu Minh, cháu có biết mình đang nói gì hay không? Chẳng lẽ lòng ghen tỵ của cháu đã tới nông nỗi này rồi sao?"
Cửu Vinh vội vàng tiến lên, đè lại đứa con Cửu Minh của chính mình, nói với Cửu Hạo Nhiên: "Ba, không cần tức giận.
Con nghĩ Cửu Minh nói lời này nhất định là có nguyên nhân của nó, Cửu Minh, con còn không mau giải thích nguyên nhân đi."
Cửu Hạo Nhiên, Cửu Phong đều nhìn chằm chằm vào Cửu Minh.
Hít sâu một hơi, Cửu Minh nói: "Con ở trong học viện nghe được một tin tức.
Mục Kiếm Đình hình như đã mua chuộc được đạo sư đại diện học viện thu nhận đệ tử, Nông Kiến Tịnh.
Mục đích chỉ có một chính là không cho Cửu Thiên tiến vào học viện võ thuật.
Ông ta sẽ làm chút thủ đoạn vào lúc Cửu Thiên khảo nghiệm.
Rất có thể ở trước mặt gây cản trở Cửu Thiên khảo nghiệm."
Nghe vậy, Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong đều quay đầu nhìn lại về hướng quảng trường.
Ở bên cạnh mặc thạch có ba vị đạo sư của học viện.
Người đàn ông trung niên có một vết sẹo do kiếm ở trên mặt, tay trái thiếu một ngón tay mặc một bộ võ phục in hình rồng trắng ở chính giữa, chính là Nông Kiến Tịnh theo như lời của Cửu Minh.
Ngay tại ngày hôm qua, nhà họ Cửu còn cùng với nhà họ Mục tổ chức yến hội, có mời cả ông ta tham dự.
Cửu Hạo Nhiên chậm rãi nói: "Cửu Minh, lời cháu là thật sao?"
Cửu Minh nói: "Nếu có nửa câu giả dối thì cháu xin chịu bị thiên lôi đánh chết."\u0002\u0002.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...