Võ Tôn Đỉnh Cấp
Ngay lúc này, Tiểu Hắc bỗng bắt được hai con cá, sau đó phấn khích chạy lại.
Linh Bối ngẩng đầu nói: “Đây là linh thú Tiểu Hắc của anh sao?”
Cửu Thiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Hắc cười toe toét với Linh Bối, lộ ra cái miệng đầy răng trắng.
Linh Bối hơi ngạc nhiên khi thấy một con dã thú lại có thể nở nụ cười như con người.
Gô †a tò mò ngồi xuống, cách Cửu Thiên chưa tới ba thước. Cửu Thiên có thể ngửi thấy hương thơm ngàn nhạt trên người cô.
“Con linh thú này đáng yêu quá, Tiểu Hắc, ngươi còn biết nấu ăn phải không?”
Tiểu Hắc liên tục gật đầu, sau đó chạy về phía sau.
Linh Bối ngạc nhiên nói: “Nó đi đâu vậy.”
Cửu Thiên nói: “Nó đi lấy củi đó. Xem ra nó muốn nấu cho cô ăn.”
Linh Bối bật cười: “Đúng là một con linh thú ngoan.”
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên rồi, nếu không tôi cũng sẽ không dẫn nó đến đây.”
Hắn đang nói dở thì Tiểu Hắc ôm một đống củi và đá về.
Nó vừa mở miệng, ngọn lửa màu đen phun ra, hỏa diễm cùng thạch cụ trong chốc lát liền xuất hiện.
Sau đó, Tiểu Hắc nhanh chóng làm cá rồi nướng lên.
Động tác của nó vô cùng thuần thục, khiến Linh Bối kinh ngạc không thôi.
Sau một lúc thì hai con cá đã được nướng xong.
Tiểu Hắc đưa cả hai con cá cho Linh Bối như đang dâng báu vật.
Nhưng Linh Bối lại đưa một con cho Cửu Thiên.
Cô ta cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, Linh Bối ngạc nhiên: “Ngon quá, Tiểu Hắc nấu ăn giỏi thật”
Linh Bối sờ đầu Tiểu Hắc, còn Tiểu Hắc thì nằm dài trên đất hưởng thụ.
Cửu Thiên cũng mỉm cười ăn cá nướng trong tay.
Linh Bối bỗng quay sang nhìn Cửu Thiên: “Sau này anh có thể thường xuyên dẫn Tiểu Hắc tới nấu ăn cho tôi không?”
Cửu Thiên gật đầu: “Được chứ, không thành vấn đề”
Trong phút chốc, họ đã ăn hết cá trong tay, lúc này Linh Bối mới nhìn về phía Cửu Thiên: “Đợi đã, đừng động đậy.”
Linh Bối bỗng đưa mặt tới, Cửu Thiên nhìn khuôn mặt thanh khiết hoàn mỹ của Linh Bối, cả người hắn cứ đờ, đặc biệt là bộ phận nào đó.
“Chỗ này bị bẩn”
Linh Bối đưa tay lau vết dầu trên miệng Cửu Thiên, hai người nhìn nhau, ánh mắt Cửu Thiên hoàn toàn bị đôi môi đỏ mỏng của Linh Bối thu hút.
Cửu Thiên vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Linh Bối.
Mặt Linh Bối lập tức đỏ hơn gấp đôi, trông như sắp rÏ ra máu.
“Yo…hôn đi, lẹ lên. Đúng là khiến người khác sốt ruột mà. Cửu Thiên sư đệ hôn nhanh đi!”
Hàn Liên nhỏ giọng nói, có thể là vì giọng hắn ta hơi cao nên Sở Trực và Sở Chính đứng cạnh lập tức che miệng hắn ta.
“Im miệng cho huynh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...