Võ Tôn Đỉnh Cấp
Canh kình dâng lên theo hình xoắn ốc, tia sáng từ các vì sao xung quanh hòa thành một quả cầu rồi bắn thẳng về hướng Sở Trực.
Đây là một tia sáng còn dày hơn cả người Sở Trực. Cửu Thiên không chút hoài nghi, nếu bị trúng tia sáng này, Sở Trực sư huynh chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Nhưng lúc này, Sở Trực sư huynh lại vung trường kiếm lên, âm dương bát quát trận dưới chân lập tức phủ lên người hắn ta.
Tám chữ cái rõ ràng xuất hiện.
Cần, Đoài, Li, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.
Tám chữ tạo thành một bức tường cứng rắn, chặn đứng kích chí mạng của Ngọc Cần.
Hàn Liên sửng sốt hét lớn: “Tiên Thiên Bát Quái!
Sở Trực sư huynh luyện thành công Tiên Thiên Bát Quái rồi, mạnh, quá mạnh!”
Sở Chính thở phào một hơi, tốt rồi, quả nhiên Sở Trực vẫn còn giữ lại một chiêu.
Tất cả tia sáng đều bị chặn đứng, Sở Trực vung kiếm thật mạnh, tám chữ khiến canh kính của Ngọc Cần đều rơi xuống đất.
Ngọc Cần hơi kinh ngạc, cô ta nói: “Đây chính là cấp năm của Âm Dương Huyền Long Kiếm-tiên thiên bát quái sao?”
Sở Trực trông hơi đuối nhưng miệng vẫn cười: “Ánh mắt của Ngọc Cần sư tỷ thật tốt.”
Ngọc Cần nói: “Ta mới là người nên nói Sở Trực sư đệ võ kỹ thật tốt chứ nhỉ. Nếu ngươi có thể luyện được cấp sáu thì có thể đấu với ta một trận rồi.”
Sở Trực hít sâu một hơi rồi đứng thẳng lưng: “Ngọc Cần sư tỷ, ngươi có thể thử.”
Trong mắt Ngọc Cần loé lên một tia snags kỳ lạ, cô ta nói: “Xem ra ngươi đã luyện tới cấp sáu rồi nhỉ.”
Những đệ tử xung quanh, bao gồm cả những đệ tử theo dõi qua thông cảnh đều hít sâu một hơi và nhìn chằm chằm vào âm dương bát quát trận trên người Sở Trực.
Ngay cả Vô Sầu sư tôn cũng quay sang hỏi Nhất Thanh sư tôn: “Hắn luyện tới cấp sáu thật sao?
Không thể nào, không ai dưới nguyên canh cảnh mà luyện được bát trận mười sáu chữ cả.”
Nhất Thanh sư tôn cười cười: “Không gì là không thể mà?”
Nét mặt của Vô Sầu sư tôn lập tức thay đổi, ông ta nói: “Xem ra cả học viện võ đạo chúng ta đều đánh giá thấp Nhất Nguyên viện các ngươi rồi!”
Nhất Thanh sư tôn và Vô Sầu sư tôn đều bật cười.
Trên sân đấu, quanh người Sở Trực lại loé sáng lên.
Nhưng lần này, ngoài dự liệu của mọi người, Sở Trực lại truyền bát quái trận kèm canh kình trên người vào trường kiếm trong tay.
Hành động này chẳng khác gì phơi bày mọi thứ trước đòn công kích của Ngọc Cần cả.
Ngọc Cần khẽ cau mày, không hiểu tại sao Sở Trực lại hành động ngu ngốc như vậy.
“Ngươi đang tìm chết đó, Sở Trực sư đệ!”
Ngọc Cần ân cần nhắc nhở một câu nhưng Sở Trực chỉ cười cười: “Cũng có thể, Ngọc Cần sư tỷ.”
Nói xong, trường kiếm trong tay Ngọc Cần sáng rực lên. Chỉ mỗi Sở Trực biết, mỗi lần Thần Tâm Canh Kình của Ngọc Cần đánh trúng hắn ta, canh kình trong cơ thể hắn ta đều bị tiêu tan không ít.
Lượng canh kình còn lại hiện giờ chỉ đủ cho hắn ta thực hiện một lần cấp sáu của âm dương bát quái trận thôi, hắn ta chỉ có một cơ hội duy nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...