Võ Tôn Đỉnh Cấp

Cửu Thiên nhìn con thuyền nhỏ, lại nhìn hồ nước tĩnh lặng, cảm thấy xung quanh không có bất cứ lực lượng thiên địa nào thay đổi, gật đầu nói: “Có thể.”

Viện trưởng khế mỉm cười, nụ cười rất ôn hòa.

“Vậy được, vậy bây giờ cậu qua đó. Tôi ở trên thuyền đợi cậu.”

Vừa dứt lời, bóng người của viện trưởng biến mất.

Sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy trên con thuyền nhỏ ở trong hồ có thêm một bóng người.

Chân đạp trên mặt đất, Cửu Thiên nhảy lên.

Giống như mũi tên rời cung, Cửu Thiên nhảy về phía con thuyền nhỏ.

Nhưng khi Cửu Thiên nhảy lên, lực lượng thiên địa xung quanh lập tức thay đổi, Cửu Thiên có thể nhìn thấy hồ nước bên dưới bỗng dưng xuất hiện xoáy nước.

Cơ thể của hắn không tự chủ mà rơi vào trong dòng nước, còn chưa đợi hắn giãy dụa, bỗng nhiên hình ảnh trước mắt xoay chuyển.


Nhìn kỹ lại, hắn phát hiện bản thân không biết từ khi nào lại quay lại bờ.

Hồ vẫn là cái hồ này, con thuyền nhỏ vẫn lênh đênh ở trung tâm hồ.

Viện trưởng quay lưng với Cửu Thiên, không biết đang nhìn gì. Cửu Thiên liếc nhìn võ bào hắc long của mình không nhỏ nước. Lại sờ tóc, ấy vậy mà cũng vẫn khô.

Điều này có hơi kỳ lạ, võ bào hắc long chống nước, có thể hiểu. Nhưng tóc của hắn không chống nước, không có lý do gì để không ướt cả.

Hồ này có điều cổ quái!

Cửu Thiên nheo mắt lại, nhìn kỹ xung quanh.

Thậm chí, Cửu Thiên âm thầm vận chuyển nguyên khí, dẫn động lực lượng thiên địa ở xung quanh.

Nhưng mọi thứ vẫn bình thường như thế, không có bất cứ sự khác thường nào.

Là trận pháp sao?


Cửu Thiên gọi Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong lòng.

“Ra đây lão Cửu, ra đây cho ta.”

Lần nào cũng phải gọi cả tên của Cửu Long Huyền Cung Tháp, Cửu Thiên cũng cảm thấy có hơi phiền, dứt khoát nói luôn là lão Cửu.

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên.

“Chủ nhân vĩ đại, người còn có chuyện gì sao? Lẽ nào lại có tên đáng chết nào đắc tội với người sao?”

Cửu Thiên nói: “Không phải. Ngươi xem thử giúp ta, cái hồ trước mặt có phải là trận pháp không.”

“Được, chủ nhân. Chỉ cần là trận pháp thì không thể thoát khỏi ánh mắt của ta. Chủ nhân, người vừa rồi gọi ta là lão Cửu có đúng không, cái tên này cảm thấy không hay lắm, có thể đổi tên khác không…”

Vừa lẩm bẩm, cơ thể của Cửu Thiên lại bắt đầu tỏa ra những sợi tơ.

Cửu Thiên dứt khoát phóng ra canh khí của mình làm vật che đậy, để Cửu Long Huyền Cung Tháp đi tra triệt để.

Sau đó, giọng nói của Cửu Long Huyền Cung ‘Tháp lại vang lên.

“Chủ nhân, rất xin lỗi. Cái này không phải trận pháp, mà là đạo vực, ta không thể phá giải.”

Cửu Thiên nghi hoặc ở trong lòng: “Đạo vực? Đó là cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui