Võ Tôn Đỉnh Cấp


Cửu Vinh dường như biết được suy nghĩ của Cửu Hạo Nhiên, ông ta cầm ly rượu lên, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, ta thay mặt Cửu Minh xin lỗi cháu.

Hy vọng cháu đừng so đo.

Đều là người một nhà, đừng ghi thù.”
Cửu Thiên mặt mày bình tĩnh khẽ gật đầu, cũng cầm ly rượu một hơi uống cạn.
Lúc này, một thị vệ rảo bước chạy tới, ôm quyền nói với Cửu Hạo Nhiên: “Bẩm gia chủ, bên ngoài có người tìm cậu Cửu Thiên.”
“Ai? Nếu là người nói chúc mừng, vậy thì thôi.

Tối nay không phải đã từ chối khéo bọn họ rồi sao? Muốn chúc mừng thì ngày mai tới.”
Thị vệ đáp: “Là cô Tĩnh Như của nhà họ Tĩnh.”
Cửu Hạo Nhiên hơi sững người, sau đó quay đầu nhìn sang Cửu Thiên.
Cửu Thiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút thì đứng dậy nói: “Tôi đi xem thử.”
Cửu Phong lúc này lên tiếng: “Cửu Thiên, nhớ lấy, con là người phải làm việc lớn.


Loại nữ tử như Tĩnh Như...!không thích hợp với con.”
Cửu Thiên hiểu rồi gật đầu nói: “Yên tâm đi ba.

Con biết nên làm như nào.”
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi ra ngoài.
Cửu Hạo Nhiên bỗng gọi thị vệ lại, khẽ nói: “Cậu lát nữa đứng gần một chút.

Ghi nhớ hết các câu hai người đó nói cho tôi, sau đó quay lại bẩm báo thật.”
Thị vệ khẽ đáp, sau đó rảo bước rời đi.
Đêm khuya, có gió lạnh, nữ tư bên ngoài cửa tóc dài bay theo gió.
Tĩnh Như đứng ở cửa Nhà họ Cửu, khoác áo choàng dài, thần sắc ưu thương.

Đêm nay cô ta hình như còn trang điểm một chút, thoa ít phấn, kẻ lông mày.
Đôi môi màu đỏ hồng dưới ánh trăng có chút diễm lệ, khi Cửu Thiên nhìn thấy Tĩnh Như, thần sắc bỗng hơi lay động.
Kiểu trang điểm này của cô ta, Cửu Thiên ban đầu cũng từng nhìn thấy, hắn vẫn nhớ, cũng vào một đêm như vậy, hắn cầm dược liệu mà ba không dễ gì kiếm được cho hắn đi gặp mặt Tĩnh Như.

Sau đó cho Tĩnh Như tất cả dược liệu.
Đứng yên ở cửa, Cửu Thiên nhìn Tĩnh Như nói: “Cô tìm tôi làm gì?”
Tĩnh Như nhẹ nhàng nói: “Cửu Thiên, tôi muốn nói chuyện với anh, không bằng chúng ta tới quán ở cuối con phố ở cổng thành.

Chúng ta uống chút rượu, ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Có gì thì nói ở đây đi.”
Tĩnh Như cắn môi, bước lên một bước, muốn kéo tay của Cửu Thiên.
Cửu Thiên dửng dưng tránh ra, nhìn Tĩnh Như nói: “Cô Tĩnh Như, cô hãy tự trọng.”
Trong mắt Tĩnh Như ánh lên sự thê lương, nói: “Cửu Thiên, xin lỗi, cho chúng ta bắt đầu lại có được không.”
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Tĩnh Như, hắn bỗng mỉm cười, sau đó nói: “Tĩnh Như, nếu đêm nay cô chạy tới đây là để nói với tôi câu này.


Vậy thì cô bây giờ có thể rời đi rồi.”
Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, anh muốn em làm gì mới chịu tha thứ cho em.”
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Không nói tới tha thứ hay không tha thứ.

Cô Tĩnh Như, khuya rồi, cô có thể trở về rồi, nếu cô không có chuyện khác thì...”
Hàm ý trong lời Cửu Thiên khiến ánh mắt của Tĩnh Như lay động, nói: “Anh biết em có chuyện?”
Cửu Thiên nói: “Tại sao không biết.

Ba của cô – Tĩnh Nham và ông nội của tôi cá cược, tiền cược là 10 vạn kim tệ, mục đích cô tới đây không phải là muốn kêu tôi nói hộ cho cô sao? Hoặc thư thư một khoảng thời gian, hoặc giảm một ít, không sai chứ.”
Ánh mắt giống như nhìn thấu mọi thứ đó của Cửu Thiên khiến Tĩnh Như không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, thì ra anh thông minh như vậy, em sao lúc đầu không hề biết chứ.”
Cửu Thiên nói: “Điều cô không biết còn nhiều lắm.”
Tĩnh Như cắn răng nói: “Vậy anh có chịu giúp em không? Danh tiếng của anh bây giờ giống như mặt trời giữa trưa, chỉ cần anh nói một câu, tiền cược nói không chừng có thể miễn.

Cửu Thiên, anh muốn em làm gì, em cũng...”
Cửu Thiên cắt ngang lời của Tĩnh Như, nói: “Tôi chỉ có thể nói với cô, tôi sẽ nói giúp ngươi một tiếng.

Tĩnh Như, con người không nên hạ tiện như vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện đều không phải là giao dịch, cầu cạnh người khác không bằng cầu mình.”

Cửu Thiên nói xong thì xoay người chuẩn bị quay về.
Giọng nói của Tĩnh Như cũng trở nên run rẩy, nói: “Anh nói em hạ tiện?”
Cửu Thiên quay đâu nhìn Tĩnh Như, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, cô chỉ nghe thấy hai chữ này sao?”
Ánh mắt của Tĩnh Như lóe lên, cô ta nói: “Cửu Thiên, lẽ nào giữa chúng ta thật sự không có một chút khả năng nào sao?”
Cửu Thiên suy nghĩ rồi nói: “Tĩnh Như, bắt đầu từ hôm nay, thân phận của chúng ta sẽ cách biệt như trời với đất.

Thực tế một chút đi, cô cũng biết, giữa chúng ta không thể rồi, tạm biệt.”
Lời của Cửu Thiên giống như một cái bùa nặng đập vào tim của Tĩnh Như, hai câu này chính là câu cô ta lúc đầu nói khi chia tay Cửu Thiên.
Hiện nay, Cửu Thiên trả lại nguyên câu.
Mỗi một chữ đều giống như một con dao đâm xuyên cô ta, ánh mắt bình tĩnh từ đầu tới cuối của Cửu Thiên càng khiến Tĩnh Như vô cùng thất bại.
Cửu Thiên rảo bước rời đi, phất tay bảo thị vệ đóng cửa lớn lại.
Tĩnh Như đứng ở đó, nhìn cánh cửa sắt chặn bóng người của Cửu Thiên.
Từng chút từng chút, hốc mắt của Tĩnh Như bỗng đỏ lên, sau đó trong mắt cô ta sinh ra tia oán độc.
Sau đó, Tĩnh Như rảo bước rời đi.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui