Lúc này, viện trưởng gọi riêng Cửu Thiên sư đệ đến tổng viện, chắc chắn là không có gì tốt đẹp. Bọn con không đi theo xem xem sao được, ra trận là sư huynh đệ. Đại sư huynh và nhị sư huynh bế quan rồi, bọn con mà không đi theo, ông ta lại nghĩ Nhất Nguyên viện ta thật sự không có người.”
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng nói: “Ôn ào, làm sao con biết không có gì tốt đẹp. Nói không chừng viện trưởng có ý định đặc biệt bồi dưỡng Cửu Thiên kìa?
Biết đâu…”
Vừa nói, Nhất Thanh sư tôn cũng cảm thấy không có khả năng lắm, giọng nói nhỏ dần, lẩm bẩm hai tiếng rồi tiếp tục đi về phía chính điện.
Cửu Thiên đứng bên cạnh ba người, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Bước vào chính điện, những viên ngói ngọc lưu ly, sàn lát đá đen, rộng lớn khoáng đạt, nguy nga lộng lẫy.
Xa xa liền nhìn thấy mấy bóng người đang ngồi bên trong.
Viện trưởng Thiên Nhai Tử, Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện, còn có một người quen thuộc khác, Triệu Thường.
Nhìn thấy Triệu Thường, Cửu Thiên khẽ nhíu mày, có lẽ hắn đã đoán được là chuyện gì rồi.
Hàn Liên, Sở Trực cũng không ngu ngốc, vừa nhìn thấy Triệu Thường, Hàn Liên sư huynh liền thấp giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, Sở Trực sư huynh, xem ra hôm nay có phiền phức rồi.”
Cửu Thiên trầm giọng nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, sợ cái gì?”
Sở Trực gật đầu nói: ‘Đúng vậy, chúng ta cũng không làm chuyện gì sai cả, sợ bọn họ làm gì.”
Nhất Thanh sư tôn dẫn ba người họ đi về phía trước, viện trưởng Thiên Nhai Tử đang ngồi trên ghế chủ tọa, vẫy ta nói: “Nhất Thanh đến rồi? Ngồi đi.
Mấy người các ngươi cũng ngồi đi.”
Nhất Thanh gật đầu, dẫn ba người Cửu Thiên ngồi vào chỗ.
Chiếc ghế rộng bằng gỗ xanh được lót một lớp da thú hoang, mang theo hơi ấm, ngồi lên cảm giác như có một luồng nhiệt bao phủ toàn thân, vô cùng dễ chịu.
Vừa ngồi xuống, Nhất Thanh bèn lên tiếng hỏi: “Viện trưởng, vội vã gọi Cửu Thiên của viện tôi đến như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Viện trưởng cười nói: “Có chút chuyện vặt, được rồi, Triệu Thường. Người đã đến đủ, ngươi có thể nói rồi”
Ánh mắt Triệu Thường mang theo vẻ oán hận, trực tiếp đứng lên, chỉ vào mặt Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện đã giết chết các sư huynh đệ của tôi, hại chết sư phụ tôi, mong viện trưởng làm chủ cho tôi.”
Giọng nói vang vọng trong đại điện, khuôn mặt Triệu Thường mang theo vẻ bi thương, ngón tay cũng hơi run rẩy.
Hàn Liên trực tiếp đứng lên.
“Ngươi nói ai đấy. Ai hại chết các sư huynh đệ ngươi, ai hại chết sư phụ ngươi. Đồ ngốc mở miệng nói bậy, ngươi muốn bị đánh có phải không…”
Nhất Thanh ở bên cạnh trực tiếp kéo Hàn Liên về.
“Đủ rồi!”
Lạnh lùng nhìn Triệu Thường, Nhất Thanh sư tôn nói: “Triệu Thường, ngươi phải biết rằng những gì ngươi vừa nói là một chuyện rất nghiêm trọng. Nếu những gì ngươi nói có nửa câu là giả dối, ít nhất ngươi sẽ bị giam vào địa lao của học viện Võ Đạo một trăm năm.”
Khuôn mặt Triệu Thường co giật một cái.
Viện trưởng khẽ gật đầu nói: “Không sai, điêu Nhất Thanh sư tôn nói chính là điều ta muốn nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...