Ngay lập tức, Triệu Thế và Kiều Chinh sửng sốt thốt lên.
“Cái gì?”
“Tĩnh Như là ai?”
Hai người chưa từng nghe nói tới cái tên này.
Thân Đồ sư tôn nói: “Ta cũng chưa từng nghe nói tới cái tên này. Chỉ biết La Đan thua rất thảm, cả người bị đánh tới mức như ngơ ra. Nực cười, Lôi Đình viện còn chuẩn bị để La Đan một đường giết lên, tranh thủ giết tới Thanh Kiếm viện thậm chí là Âm Dương viện. Không ngờ lại đụng phải một cái đỉnh to ở Phiêu Miểu viện. Cô gái Tĩnh Như này không đơn giản. Nghe nói công pháp mà cô ta sử dụng là võ kỹ cổ thất truyền đã lâu, thật sự không biết có được kỳ ngộ ở đâu.”
“Võ kỹ cổ?”
Triệu Thế và Kiều Chinh đều nhíu mày, võ kỹ cổ là thứ gì, bọn họ chưa từng nghe nói.
Thân Đồ sư tôn cũng lười giải thích, đứng dậy nói: “Các ngươi nắm bắt thời gian trị thương, ta trở về trước đây. Nếu có tin gì của Nhất Nguyên viện thì báo cho ta.”
Triệu Thế và Kiều Chinh cúi người đáp lại, dõi mắt nhìn Thân Đồ sư tôn rời đi.
Phiêu Miểu viện, Mộng Vân sư tôn cười mỉm nhìn năm người bên dưới.
Đặc biệt là Tĩnh Như đứng ở trên cùng, Mộng Vân sư tôn cười rất vui vẻ.
“Tĩnh Như, thực lực của con tăng lên không tồi Xem ra là có cơ duyên lớn. Lần này con đánh bại La Đan, bảo vệ được thứ hạng của Phiêu Miểu viện.
Trong viện quyết định cho con một quyển võ kỹ địa cấp trung giai, con phải cố gắng tu hành.”
Tĩnh Như mỉm cười dịu dàng, nói: “Cảm ơn sư tôn.
Mộng Vân gật đầu, hất tay một cái một luồng ánh sáng rơi vào trong tay Tĩnh Như.
Võ kỹ lập lòe mây khói tím, nhìn trông như mộng như ảo.
Tĩnh Như từ từ cất võ kỹ đi, lúc này không phải lúc xem, tuy các học viên khác nóng mắt, nhưng cũng không ai dám nói gì. Dù sao sự mạnh mẽ mà Tĩnh Như thể hiện khi tỉ thí với La Đan thì đã khiến đám người này khuất phục. Bắt đầu từ bây giờ, Tĩnh Như đã trở thành đại sư tỷ của Phiêu Miểu viện.
Mộng Vân sư tôn nói tiếp: “Hôm qua, ta còn nhận được một tin. Nhất Nguyên viện đánh bại Thiên Nhân viện. Trong đó, Nhất Nguyên viện chỉ phái ra hai người, một người tên Hàn Liên, thắng liên tiếp hai trận, một người tên Cửu Thiên đã đánh bại Vân An của Thiên Nhân viện.”
Vừa dứt lời thì sắc mặt của Tĩnh Như lập tức thay đổi.
Nghe thấy tên của Cửu Thiên thì Tĩnh Như giống như ăn phải cứt chuột, mặt mày có hơi méo mó, cô ta vội cúi đầu xuống, không để người khác nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của cô ta.
Mộng Vân sư tôn nói: ‘Các ngươi đừng coi như không phải chuyện gì. Tuy Nhất Nguyên viện khiêm tốn, nhưng không đại biểu không mạnh. Ta có thể nói với các ngươi như này, Nhất Nguyên viện tuyệt đối có thực lực uy hiếp tới địa vị của Phiêu Miểu viện chúng ta.
Đặc biệt là tên Cửu Thiên này, đối thủ mà cậu ta đánh bại chính là Vân An đứng ở vị trí thứ năm trong Võ bảng hai năm trước, là thiên tài Vân An được cả học viện võ đạo công nhận. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Nhất Nguyên viện chính là kẻ địch giả tưởng của các ngươi, các ngươi tốt nhất chú ý đối thủ này, nếu không đến lúc đó sẽ chịu thiệt lớn.”
Mọi người cúi đầu đáp lại: “Đệ tử nhớ kỹ lời dạy của sư tôn.”
Chỉ có Tĩnh Như không lên tiếng, chỉ siết chặt nắm đấm, trong mắt ánh lên tia sắc lạnh.
Cửu Thiên, có giỏi thì tới Phiêu Miểu viện.
Tôi sẽ cho anh nếm thử, cái gì mới gọi là đau khổ thật sự.
Âm Dương viện, Diêm Từ Vũ rất bình tĩnh nghe hết lời kể của một học viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...