Võ Tôn Đỉnh Cấp

“Càng ngày sư đệ Cửu Thiên càng mạnh, ta dường như có thể nhìn thấy hình ảnh sau này đi theo Cửu Thiên sư đệ quét ngang các phân viện khác”

Đại sư huynh vuốt bụng, gật đầu nói: “Thực lực của Cửu Thiên sư đệ bây giờ cũng sắp vượt qua huynh rồi, có lẽ lần này cho dù huynh không đi, các đệ cũng có thể một đường giết tới Âm Dương viện.”

Ba người Sở Trực, Hàn Liên, Sở Chính nghe thấy Đại sư huynh lại chẳng muốn động, trăm miệng một lời kêu lên.

“Đại sư huynh, huynh không phải lại không muốn đi chứ. Đã nói chúng ta cùng nhau mà.”

Đại sư huynh cười nói: “Đi vẫn là đi, yên tâm yên tâm.

Nhất Thanh sư tôn cũng cười lên, nói: “Ta định đưa Hắc Long Võ Bào thắng được cho Cửu Thiên, các con có ý kiến gì không.”

Ba người đại sư huynh, Sở Chính, Sở Trực đều nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười.

Hàn Liên không nói gì, Đại sư huynh khẽ nhíu mày, nhìn Hàn Liên nói: “Hàn Liên sư đệ, chẳng lẽ đệ cũng muốn Hắc Long Võ Bào này?”


Hàn Liên vội vàng nói: “Không phải, đệ không phải muốn Hắc Long Võ Bào, đồ vật này đưa cho Cửu Thiên sư đệ là chuyện đương nhiên. Chỉ là quần áo của đệ vừa mới bị đốt, mọi người ai có thể trợ giúp đệ một bộ quần áo. Mặc thành như vậy đi học viện khác không tốt lắm. Của đại sư huynh thì đệ cũng không cần, thật nghĩ đệ không biết huynh lấy quần cộc sửa lại sao.”

Đại sư huynh mấp máy miệng, sau đó nuốt lời đã vọt lên đến bên miệng xuống.

Sư tôn Đạo Quang nói: “Con đi Giám Bảo Sơn mua mấy bộ đi. Chẳng lẽ đệ tử Nhất Nguyên viện chúng ta, ngay cả một bộ quần áo cũng không mua nổi sao?”

Hàn Liên nhỏ giọng nói: “Sư tôn, một quần áo bình thường ở Giám Bảo Sơn, đều phải mấy kim tệ.”

Đạo Quang sư tôn lập tức ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Ta cảm thấy quần cộc sửa lại cũng rất tốt. Vô Song còn mấy cái quần cộc?”

Hàn Liên buồn bực, Sở Trực bên cạnh nói: ‘Cửu Thiên sư đệ hẳn là vẫn còn mấy bộ đồ, Hàn Liên sư đệ, đệ đợi Cửu Thiên tỉnh lại, lấy chỗ đệ ấy. Có phủ đệ hư không trong tay, đệ ấy bây giờ là thổ hào chân chính”

Ánh mắt Hàn Liên sáng lên, biết được ý của Sở Trực.

Liếc nhìn Cửu Thiên, Hàn Liên nở nụ cười.


Tiểu Hắc bưng một cái chén đi đến bên cạnh Cửu Thiên, nhìn Cửu Thiên còn đang tu luyện, Tiểu Hắc lắng lặng nằm bên cạnh, đẩy chén đến trước mặt Cửu Thiên.

Nó đơn thuần là hy vọng Cửu Thiên hấp thu xong sớm một chút, nếm thử tay nghề của nó.

Thời gian như nước, mười ngày vội vàng trôi qua.

Sáng sớm, gió quất nhẹ vào mặt, Cửu Thiên chậm rãi mở hai mắt, cuối cùng tỉnh lại.

Suốt mười ngày hấp thu sức mạnh, làm thực lực của hắn tăng lên không ít, Cửu Thiên cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Ngoại Canh cấp ba.

Canh khí trong cơ thể tràn đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, làm hắn tràn ngập sức mạnh.

Phù…

Thở ra một hơi thật dài, một hơi này Cửu Thiên thở ra trọn vẹn một nén nhang, có thể thấy được sự mạnh mẽ của lục phủ ngũ tạng của hẳn.

Đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút.

Thiên địa chỉ lực bốn phía cũng theo động tác cũng hắn mà xao động.

Cửu Thiên liếc mắt đã thấy Đạo Quang Sư Tôn và Nhất Thanh Sư Tôn đang đánh cờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui