Võ Tôn Đỉnh Cấp
Cửu Thiên vừa bước ra khỏi cánh cửa, lại có một người trực tiếp bị cánh cửa hư không phun ra ngoài.
Tiếp theo đó, cánh cửa hư không hóa thành một đốm sáng màu đen ẩn vào trong thắt lưng của Cửu Thiên.
Kẻ nhếch nhác ngã té dưới đất chính là người đã mấy tháng không gặp – Triệu Thường.
Hình dạng gây ốm, y phục trên người đều sắp thành những mảnh vải.
Triệu Thường trông còn không bằng người ăn xin, gầy đến chỉ còn lại da bọc xương.
Hàn Liên khẽ giật mình, nhìn một hồi lâu cuối cùng mới nhận ra được đây là luyện khí sĩ ngu ngốc có xung đột với bọn họ trước Thủ Hộ Chỉ Môn.
Vì chuyện của Cửu Thiên, bọn họ suýt chút nữa quên mất còn có một người ở trong phủ đệ hư không.
“Ôi trời ơi, sao hắn còn sống sót được.”
Hàn Liên kinh ngạc lên tiếng.
Trên mặt Sở Trực, Sở Chính cũng mang vẻ kinh ngạc.
Cửu Thiên liếc nhìn Triệu Thường một cái, hắn có thể ngửi thấy mùi xác chết nhàn nhạt trên người Triệu Thường.
Có lẽ nào tên này đã ăn xác chết để sống sót?
Cửu Thiên cảm thấy suy đoán của mình rất có khả năng là đúng. Nếu không cho dù Triệu Thường là một luyện khí sĩ, có thể nuôi dưỡng bản thân bằng Thiên Địa Chi Lực cũng không thể kiên trì được mấy tháng trời trong hoàn cảnh không có nước và không có thức ăn.
Triệu Thường bò trên mặt đất, hắn ta đã không thể đứng dậy được, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người Cửu Thiên với đôi mắt đỏ như máu.
Một vị đạo sư bước nhanh qua, sau khi cẩn thận nhìn khuôn mặt của Triệu Thường, vị đạo sư này mới hét lên thành tiếng: “Triệu Thường, luyện khí sĩ Triệu Thường, sao ngươi lại thành như thế này.”
Vẫy tay, vị đạo sư này gọi mấy tên học viên đến, nhanh chóng khiêng Triệu Thường rời đi.
Đạo sư quay đầu nhìn về phía Cửu Thiên, nói: “Học viên Cửu Thiên, chuyện của Triệu Thường, hai ngày nữa sẽ có người đến hỏi cậu. Cậu phải trả lời thành thật.”
Cửu Thiên gật nhẹ đầu, sau đó trong tiếng hò reo của đám người Hàn Liên, Cửu Thiên ngồi xuống bên cạnh Đạo Quang.
Hàn Liên cười haha, nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ ra ngoài rồi. Hừm, xem ra trở nên lợi hại rồi, sau này đệ nhất định phải bao che cho huynh, sư huynh muốn cùng đệ kiếm kế sinh nhai.”
Sở Trực, Sở Chính đều võ nhẹ vào vai Cửu Thiên, đại sư huynh mỉm cười không nói, trực tiếp lấy trọng kiếm của Cửu Thiên ra.
“Kiếm của đệ, cầm lấy. Đừng làm mất nữa!”
Cửu Thiên ngạc nhiên nhận lấy thanh kiếm, hắn thực sự không ngờ đại sư huynh lại giúp hắn lấy kiếm về. Hơn nữa cảm giác như trọng kiếm Vô Phong của hắn càng lợi hại hơn một chút, trọng lượng trên tay cũng nặng hơn một chút.
“Đa tạ đại sư huynh”
“Đừng cảm ơn huynh, cảm ơn Diêm Từ Vũ đi.”
Đại sư huynh sờ bụng, cười nói.
Cửu Thiên hơi giật mình, sau đó như hiểu ra gì đó, nhếch mép cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...