Võ Tôn Đỉnh Cấp


Cửu Hạo Nhiên quay đầu, đè thấp giọng hỏi Cửu Phong ở đằng sau: “Cửu Thiên đâu, tiểu tử này đi đâu rồi? Vẫn chưa quay về sao?”
Cửu Phong thấy lão gia tử không vui, ông ta không dám chậm trễ, vội nói: “Đã phái người đi tìm rồi, chắc rất nhanh sẽ tới.”
Đang nói thì đằng sau có động tĩnh vang lên, Cửu Phong quay sang nhìn, chỉ thấy Cửu Thiên dẫn thị vệ của nhà họ Cửu kia rảo bước đi tới.
Lúc này, những người khác cũng chú ý tới bên phía Cửu Thiên, nhìn thấy dáng vẻ của Cửu Thiên, gần như tất cả mọi người đều bật cười.
“Đây là con cháu của nhà nào, thật không có quy tắc, hắn không biết mặc quần áo hẳn hoi rồi tới hay sao?”
“Nhìn xem hắn nhếch nhác cỡ nào kìa, ha ha, quần cũng xách thành như vậy, lẽ nào bị người ta phi lễ.”
“Ta nhớ ra rồi, hắn là Cửu Thiên của nhà họ Cửu, phế vật này đến đây làm gò.

Có biết mất mặt không hả?”
“Tôi nghe nói hắn không phải phế vật nữa rồi, hồi niên tế đã lộ phong mang.”
“Như này người cũng tin, chắc chắn là nhà họ Cửu chuyên bịa đặt.

Phế vật chính là phế vật!”
...

Cửu Thiên không quan tâm lời bàn tán của những người khác, đi về phía của Cửu Phong.
Cửu Phong nhìn thấy bộ dạng này của Cửu Thiên, sắc mặt cũng có chút quái dị.

Cửu Hạo Nhiên càng nhướn mày, vừa tới thì cho ông ta mất mặt.
Cửu Thiên đi tới đằng sau Cửu Phong, nói: “Ba.”
Cửu Phong bảo Cửu Thiên ngồi xuống trước, sau đó đè thấp giọng nói: “Con sao lại thành bộ dạng như này, không biết hôm nay các gia tộc đều có mặt sao?”
Cửu Thiên ngại ngùng nói: “Tu luyện mà, khó tránh nhếch nhác một chút.’
Cửu Phong xua tay nói: “Bỏ đi, bỏ đi.

Những điều này không nhắc nữa, con bây giờ tu vi như nào?”
Cửu Thiên chép miệng cười nói: “Sẽ không làm ba thất vọng.”
Cửu Phong nghe vậy thì mỉm cười, vỗ vai của Cửu Thiên.
Lần trước khi Cửu Thiên nói câu này đã cho ông ta một bất ngờ rất lớn, hy vọng lần này cũng vậy.
Mục Hải cũng quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, sau đó cười nói: “Cửu lão quỷ, gia giáo của nhà các người thật thú vị, cũng không dạy người khác ăn mặc tử tế sao?”
Cửu Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Mục Hải: “Mục lão quỷ, ông không cảm thấy ngươi rất lắm lời hay sao? Đây gọi là bất kham.

Khi ông còn trẻ còn chạy khỏa chân đó, tưởng tôi không biết sao?”
Sắc mặt của Mục Hải đen xì, Cửu Hạo Nhiên vậy mà đèo lịch sử đen tối của ông ta khi đó.

Ông ta hừ một tiếng, không đếm xỉa tới Cửu Hạo Nhiên.
Ngược lại Tĩnh gia chủ Tĩnh Nham ở bên cạnh Mục Hải rất hứng thú, khẽ hỏi: “Mục gia chủ, ngài thật sự chạy khỏa chân sao?”
Mục Hải xoay đầu trừng mắt với Tĩnh Nham, Tĩnh Nham khẽ mỉm cười không hỏi nhiều nữa.
Đột nhiên tiếng trống vang lên, cái trống to ở hai bên đài cao cùng lúc được người ta gõ.
Tiếng trống ầm ầm khiến chim rừng bay cao, tiếng trống lúc này có nghĩa là người đi vào rừng đi săn sẽ trở về.
Đột nhiên, mọi người vươn cổ nhìn về phía núi, từ xa xa, có thể nhìn thấy mấy chục bóng người đi ra.
Những người này đều là con cháu mà các gia tộc phái đi, vật săn hôm nay bọn họ săn được bao nhiêu sẽ quyết định kết quả của vòng tỉ võ đi săn đầu tiên.
Người đi trên cùng chính là Mục Kiếm Đình và Tĩnh Như.


Trong tay hai người đều cầm đầy vật săn, các thị vệ bên cạnh vội vàng đi tới cầm lấy, bắt đầu đếm số.
So với hai người này, chiến tích của những người khác không có hoành tráng lắm, phần lớn mọi người đều chỉ săn được một tới hai vật săn.
Ánh mắt của người nhà họ Cửu đều đang tìm kiếm bóng dáng của Cửu Minh, bọn họ bây giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào vận may của Cửu Minh không tệ, vật săn được vừa hay nhiều hơn Mục Kiếm Đình và Tĩnh Như.
Bởi vì tỉ võ đài cao của vòng thứ hai, Cửu Minh chắc chắn thua, cho nên có thể thắng vòng thứ nhất thì có thể vớt vát một chút mặt mũi.
Nhưng thực tế là đập vào tầm mắt của người nhà họ Cửu một cách vô tình, người cuối cùng của đám người, Cửu Minh mất hồn mất vía đi trở về, trên người không có một vật săn nào cả.
Một màn này khiến Cửu Thiên nhìn cũng nhíu mày, Cửu Minh còn chưa tới mức mất mặt như vậy.
Ba của Cửu Minh – Cửu Vinh trực tiếp đi tới, túm lấy cánh tay của Cửu Minh, Cửu Vinh lớn tiếng hỏi: “Cửu Minh, con sao thế, vật săn đâu?”
Cửu Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn sang Mục Kiếm Đình, nói: “Bị hắn ta và tiện nhân kia cướp rồi.”.

Truyện Quan Trường
Một câu nói khiến tất cả mọi người tại đây đều nghe rõ ràng.
Mục Kiếm Đình cười lạnh một tiếng, nói: “Tài năng không bằng người khác, còn có mặt mũi nói chuyện.”
Tĩnh Như không thèm liếc nhìn Cửu Minh, ngồi lại bên cạnh ba Tĩnh Nham.
Cửu Minh tức tới đỏ bừng mặt, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Lúc này, Cửu Vinh mới nhìn thấy trước ngực của Cửu Minh có một vết đấm sâu, rõ ràng Cửu Minh đã bị thương.
Cửu Hạo Nhiên nhìn thấy một màn này, nhìn Mục Hải nói: “Đánh bị thương người khác rồi lấy đồ, thủ đoạn hay.


Quả nhiên là con cháu của nhà họ Mục.”
Mục Hải bỗng nói: “Quá khen, quá khen.

Người chủ trì, có thể tuyên bố vòng đi săn đầu tiên, ai thắng được chưa?”
Người chủ trì đứng ở trên đài cao lập tức đi lên đài, lớn giọng nói: “Vòng đi săn đầu tiên, Mục Kiếm Đình của Nhà họ Mục, Tĩnh Như của Nhà họ Tĩnh đều săn được 10 con dã thú trở về, đứng thứ nhất.”
Mục Hải hơi nhíu mày, Tĩnh Như vậy mà giống với Mục Kiếm Đình, đây là chuyện gì.
Gia chủ Tĩnh Nham của Nhà họ Tĩnh nở nụ cười tươi, khẽ vỗ tay.

Những gia tộc khác ở đằng sau cũng vui vẻ hò hét.
Người chủ trì lớn giọng tuyên bố: “Vòng đi săn đầu tiên kết thúc, vòng tỉ võ thứ hai, chính thức bắt đầu.”
Cửu Minh dưới sự dẫn dắt của Cửu Vinh ngồi trở lại, vẻ mặt ủ rũ, nói: “Xin lỗi, con sợ rằng không thể lên đài tỉ võ rồi.”
Cửu Hạo Nhiên khẽ thở dài một tiếng, lẽ nào lần đi săn ở Tây Sơn của Nhà họ Cửu bọn họ sẽ thất bại quay về sao?
Lúc này, Cửu Thiên khẽ nói: “Tỉ võ, để tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui