Võ Tôn Đỉnh Cấp
Sở Chính không thể sử dụng chiêu này với đệ tử của học viện Vó Đạo, nhưng với bạch hổ thì không có vấn đề gì.
Một đao hạ xuống, bạch hổ rên lên, cuối cùng hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất không còn tăm hơi.
“Chết tiệt, cuối cùng cũng xong rồi.”
Sở Trực xoa mồ hôi sau gáy, nhìn cổng trấn giữ rồi nói: Nhưng cổng trấn giữ cũng khép lại mất rồi.”
Hàn Liên thu kiếm về, đi lên trước đẩy cánh cổng trấn giữ khổng lô kia.
Dùng hết cả sức bú sữa mẹ rồi mà cổng trấn giữ không buồn nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Võ giả các cậu không có tư cách vào phủ đệ của ta, rời đi đi”
Âm thanh như nước lũ, mang theo tiếng vọng, chấn động lan tỏa, dần dần đi xa.
Cửu Thiên lại như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Thập Phương đỉnh ở dưới đất.
Cửu Thiên chậm rãi bước tới trước, cầm Thập Phương đỉnh lên. Hàn Liên chỉ thẳng vào cổng kêu la: “Thế ông chỉ đường ra ngoài cho tôi xem nào.
Ông tưởng chúng tôi muốn đứng đây chắc. Luyện khí sĩ ngu đần này nữa! Ông có năng lực giấu đồ thì có giỏi mở cửa ra đi!”
Hàn Liên mắng chửi một hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, giờ phải làm sao đây? Ấy, cái đỉnh này trông cũng khá đấy, cầm về cũng coi như có thu hoạch.”
Cửu Thiên tỉ mỉ vuốt ve Thập Phương đỉnh, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Thường lại lảo đảo đứng lên nói: “Buông đỉnh xuống, thứ này không thuộc về các người.”
“Chẳng lẽ là của anh chắc?”
Cửu Thiên nhìn Triệu Thường.
Triệu Thường lạnh giọng nói: “Võ giả ngu ngốc.
Đây là đỉnh của luyện khí sĩ. Đám võ giả còn chẳng có nguyên khí như các người thì cần đỉnh làm gì?
Giao nó cho tôi.”
Triệu Thường vươn tay về phía Cửu Thiên, tuy trên người còn đầm đìa máu tươi nhưng giọng điệu vẫn ngạo nghễ vô cùng.
Cửu Thiên khẽ nhíu mày, thật sự không hiểu sao với tình trạng sắp ngỏm tới nơi kia mà Triệu Thường vẫn còn phách lối được như thế.
Hàn Liên rất ghét kiểu người dùng lỗ mũi nhìn người khác thế này, lập tức giương giọng nói: “Chúng tôi cầm có ích hay không thì liên quan gì tới anh? Thèm đòn đấy à?”
Mặt mày Triệu Thường nhăn rúm lại, bàn tay run tẩy.
Triệu Thường phất tay phóng ra một luông nguyên khí. Ngũ Hành Ngưng Vật, đầy đủ cả kim mộc thủy hỏa thổ, năm loại ánh sáng lóng lánh huyễn thành con thú vọt qua.
Hàn Liên trợn trừng hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngũ Hành Ngưng Vật đánh trúng.
Ngũ Hành Chi Lực mạnh mẽ lập tức đánh Hàn Liên phun ra một ngụm máu tươi.
Công kích của luyện khí sĩ sắc bén hơn võ giả cùng đẳng cấp nhiều, Ngũ Hành Chi Lực cũng không màng cơ thể người đó mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần len vào cơ thể là lập tức nổ mạnh.
Sở Trực vội vàng đỡ Hàn Liên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...